[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi
Chương 75 :
Ngày đăng: 00:58 22/04/20
Bạch Hiền hoàn thành xong bài thi cuối cùng, ở trước cổng trường thi mệt mỏi vươn vai một cái thật dài, quay đầu lại vừa vặn trông thấy Ngô Thế Huân. Bạch Hiền nhìn nhìn sắc mặt của đối phương rồi hỏi: “Như thế nào?”
“Tạm được đi.” Ngô Thế Huân nhún vai, “Nói thật với Bạch Hiền ca nha, đúng là đơn giản hơn so với em tưởng tượng.”
“Tiểu tử này đúng là không thể kiêu ngạo hơn!”
Bạch Hiền đẩy nhẹ vai Thế Huân cười nói, “Tốt rồi tốt rồi, chạy nhanh đi tìm Lộc ca của em trước đi. Chờ anh liên lạc với Chung Nhân Xán Liệt Độ Độ, cùng mọi người bàn bạc lại xem liên hoan cái gì..”
Ngô Thế Huân “Ừ” một tiếng, khoái trá chạy tung tăng. Bạch Hiền nhìn bóng dáng kia, tựa hồ mới đột nhiên nhớ ra đối phương vẫn chỉ là một đứa nhỏ học lớp mười mà không phải người bạn cùng tuổi với mình.
Kim Chung Nhân cùng Phác Xán Liệt và Độ Khánh Thù ở cùng một địa điểm thi. Bạch Hiền nhìn thoáng qua di động vừa định gọi cho Xán Liệt thì điện thoại trên tay đã đổ chuông.
“Xán Liệt à? Làm bài thế nào? Thi cũng không tệ lắm phải không?” Bạch Hiền vừa nhận điện thoại liền bắt đầu mỉm cười trêu chọc. Xán Liệt ở bên kia khựng lại vài giây vội vã nói “Cảm giác cũng ổn” sau đó ngập ngừng: “Nhưng vấn đề là Chung Nhân..”
Muốn nói lại thôi.
“Chung Nhân?”
—-
Bạch Hiền ở quán gà chiên đứng ngồi không yên, từ xa đã nhìn thấy Phác Xán Liệt cùng Độ Khánh Thù lôi Kim Chung Nhân tới.
Trên mặt Kim Chung Nhân không biểu hiện bất kì cảm xúc gì.
Nhưng Bạch Hiền biết đây chính là biểu tình tệ nhất của đứa nhỏ. Đến lúc tới gần mới mơ hồ thấy rõ, hốc mắt Kim Chung Nhân hơi hơi có chút hồng…Chỉ là hơi phiếm hồng mà thôi, nếu không cẩn thận quan sát cũng sẽ không thể thấy rõ ràng.
Đây là lần đầu tiên Bạch Hiền nhìn thấy…
Hay nói chính xác hơn, là cảm nhận được nước mắt của Chung Nhân.
Người kia chỉ đem khuôn mặt gắt gao tựa ở trên vai Bạch Hiền, không phát ra bất kì tiếng động nào, thân thể hơi chút run rẩy, lại cự tuyệt không muốn cho đối phương nhìn thấy gương mặt đẫm nước mắt lúc này của mình.
Hai bàn tay thả ở trên ghế cũng đã nắm chặt lại khiến cho khớp xương trở nên trắng bệch.
Một cảm giác chua xót bất ngờ dâng lên bóp chặt lấy trái tim Bạch Hiền, khiến cậu cơ hồ không có thời gian phản ứng, cũng đã đau đến nói không nên lời.
Lặng lẽ nhìn đường cong sống lưng có vẻ mong manh và cái gáy quật cường của thiếu niên vẫn chưa tới mười tám tuổi. Bàn tay nâng lên rồi lại buông xuống, chậm chạp không thể đặt lên người đối phương.
Bạch Hiền mở từng ngón tay, vươn ra đặt ở sau gáy Kim Chung Nhân, rất nhẹ rất nhẹ vỗ về.
Đầu ngón tay xen qua từng sợi tóc đen nhánh cũng không mềm mại, tựa như tính cách thiếu niên trước mặt này, rõ ràng thoạt nhìn lười nhác mơ hồ lại trầm mặc, vậy mà lại kiên định đến mình cũng khó có thể dao động, kiên định đến gần như cố chấp cực đoan…
Mà người này trong gần mười tám năm cuộc đời mới chỉ có chừng vài lần cố chấp như vậy, thế nhưng hầu hết đều là bởi vì mình.
Cố chấp yêu, cố chấp theo đuổi, cố chấp không chịu buông tay, cố chấp vì mình mà nhảy lớp.
Biện Bạch Hiền, ngươi kỳ thực chính là một kẻ tội đồ.
Bạch Hiền lặng lẽ ngửa mặt lên. Một giọt nước từ khóe mắt lăn xuống, chậm rãi theo cổ chảy dài, biến mất trong mái tóc đen xù của Kim Chung Nhân.