[Longfic] [EXO] Nghe Nói Em Thầm Yêu Tôi
Chương 96 :
Ngày đăng: 00:58 22/04/20
Từ ngày đầu tiên diễn ra đại hội thể thao, Bạch Hiền bỗng nhiên nhận ra Kim Chung Nhân có những hành vi lén lút. Rõ ràng hôm đó cậu ta cũng không phải dự thi hạng mục nào, nhưng chẳng biết tại sao lại luôn mất tích…
Chơi trốn tìm lại hoàn toàn không nấp kỹ, cứ cách mỗi giờ lại gọi một cú điện thoại đến kiểm tra, sợ mình chạy tới nơi đông người có thể lại bị mọi người tranh giành.
“Rốt cuộc là có chuyện gì vậy?”
Đến lần thứ tư Chung Nhân gọi điện, Bạch Hiền bắt đầu có chút khó chịu.
Đầu bên kia thật ồn ào, làm cho thanh âm Kim Chung Nhân còn có điểm mơ hồ không rõ: “Anh, em đang ở sân vận động. Chẳng phải ngày mai là bế mạc đại hội thể thao sao? Thế nên phụ trách học trưởng gọi em và Thế Huân cùng đến hỗ trợ…”
“Tiết mục cho lễ bế mạc vẫn chưa chuẩn bị xong ư? Thế nào còn cần hỗ trợ?”
“Ừm… Chính là còn có một ít chuyện.” Kim Chung Nhân qua loa đáp lại.
“Ngày mai em phải tham gia thi đấu, đừng quên là tốt rồi.”
Bạch Hiền cũng không buộc Chung Nhân nói ra sự thật, nghĩ nghĩ cuối cùng nhắc nhở Kim Chung Nhân một tiếng. Chung Nhân “Ừ” một câu, đột nhiên lại có chút lo lắng hỏi: “Bạch Hiền ca, anh không giận phải không?”
“Em còn mong anh giận à?” Bạch Hiền cười nói, “Không giận không giận. Dù sao cũng cảm thấy ngày mai rốt cuộc sẽ biết được em đang bận rộn chuyện gì, cho nên không sao.”
Kim Chung Nhân ở bên kia có điểm chột dạ lên tiếng.
—
Bạch Hiền nghe thấy đứa nhỏ rõ ràng vì mình không tức giận mà thở dài nhẹ nhõm một hơi, nhịn không được liền bật cười. Vừa cúp điện thoại, trên màn hình lại hiển thị số Lộc Hàm gọi tới.
“Bạch Hiền, có thấy Thế Huân đâu không?” Lộc Hàm lập tức vào thẳng vấn đề.
“Vậy làm sao bây giờ?” Kim Chung Nhân thoạt nhìn so với Ngô Thế Huân còn sốt ruột hơn.
“Thế này được không?… Anh sẽ đến giúp Thế Huân hát, còn Thế Huân nói chuyện?”
—
Bạch Hiền xem Kim Chung Nhân sốt ruột, cũng không thể không cố gắng giúp đỡ. Kim Chung Nhân mắt sáng lên lại có điểm do dự, “Như vậy có phải không thành tâm lắm?”
“Cái gì không mà thành tâm? Lúc em thổ lộ với anh cũng đâu có hát hò gì?” Bạch Hiền nhéo nhẹ đứa nhỏ một cái, “Chỉ cần trái tim chân thành, thì cái gì cũng không quan trọng.”
“Em và Thế Huân đều không biết ca hát…” Kim Chung Nhân ngại ngùng cúi đầu, “Thà nhảy cả đời còn hơn.”
Bạch Hiền vỗ vỗ vai đứa nhỏ: “Nai con ca sẽ không để ý đâu, chỉ cần Thế Huân thật lòng là được… Nhưng mà Thế Huân đâu?”
“Cậu ta còn đang ở sân vận động cùng người phụ trách lễ bế mạc thương lượng chuyện ngày mai.” Kim Chung Nhân trả lời, “Chắc là xong việc sẽ lập tức trở về.”
“Vậy đi nói với cậu ta một tiếng đi. Anh sẽ giúp Thế Huân hát, bảo Thế Huân nghĩ xem nên thổ lộ thâm tình như thế nào… Anh vẫn còn nhớ rõ những lời tỏ tình ngày trước của em.” Bạch Hiền đột nhiên nhớ lại cảnh tượng khi đó, “Ừm.. Không biết em có biết không, nhưng Xán Liệt và Khánh Thù đã đem những lời này đều ghi lại rồi….”
“Hả?” Kim Chung Nhân hoảng hốt, “Ghi âm lại rồi? Làm thế nào mà… Sao em không biết gì vậy?..”
“Ừ.. Anh vẫn còn giữ lại một bản, có lẽ mấy người kia cũng đều có bản dự trữ.”
Bạch Hiền ấp úng, không nghĩ tới Kim Chung Nhân thật sự không biết chuyện này, trong nháy mắt đã cảm thấy chột dạ, liền lập tức đùn đẩy trách nhiệm lên đầu những người khác.
“Thôi.” Kim Chung Nhân nhìn vẻ mặt Bạch Hiền rồi lén thở dài, sau đó lộ ra nụ cười, “Vậy mọi việc nhờ anh đấy.”