Lớp Trưởng Lạnh Lùng Và Nhỏ Cá Biệt

Chương 12 : Crush của Loan!

Ngày đăng: 17:04 19/04/20


Dưới tia nắng nhạt nhoà kia, Trâm Anh từ lưng trâu rơi xuống, thân hình mét sáu nằm gọn gẽ vào lòng người con trai đến trước. Nhật Huy nhăn nhó la đau, anh bị nhỏ đè nặng quá.



Bảo Minh đứng từ xa chăm chú theo dõi, cậu vốn dĩ đã chạy đi cùng với Huy nhưng không hiểu sao được một khoảnh đôi chân đột nhiên dừng lại.



“Cậu không sao chứ?”_Nhật Huy xoa xoa lưng hỏi han.



“Không, mà đau quá!”_Trâm Anh tuy được Huy đỡ lấy nhưng không tránh khỏi việc tay chân bị ma sát mạnh với nền đất. Nhỏ thề sẽ không bao giờ chơi với trâu nữa.



Minh đi tới, cậu nhìn trời rồi nhìn hai người bạn:”Về thôi, trễ rồi!”



...



Cả ba đi được một khoảng đến ngã ba thì chia ra, Huy quẹo, còn Minh và Trâm Anh đi thẳng.



Suốt cả chặng đường cậu cứ ung dung đi trước, đến cả một giây quay đầu cũng không có, Trâm Anh thì lẹt đẹt ở phía sau, cái đồ chân dài vô cảm, đi cùng nhau thì cậu ta ăn cơm không ngon à??



Còn cách nhà chưa bao xa, cậu đột ngột dừng bước, hại Trâm Anh suýt chút nữa đâm sầm vào.



“Dương Bảo Minh, cậu làm cái...”_Nhìn theo ánh mắt cậu hướng vào bụi rậm gần đó, nhưng chưa kịp biết là cái gì thì bị cậu chắn trước mắt, hất giọng:”Đi trước đi, cậu là rùa bò à?”



“Tôi mà có mai như rùa thì sẽ táng vỡ đầu đần của cậu đấy!”_Trâm Anh tức điên, vô tình đi trước rồi giờ lại vô cớ nhường đường, tên này học riết rồi não bộ có vấn đề à?



Nhỏ dậm chân đi luôn. Bảo Minh lập tức quay lại nhìn vào chỗ bụi rậm, hình ảnh thập thò lúc nãy đã biến mất. Cậu thở hắt, bận tâm vì con nhỏ này hơi bị nhiều rồi đấy.



...



Tối đến, Trâm Anh cùng Loan đến nhà sách lấy vài cuốn về ôn tập cho đợt thi học kì sắp tới. Thấy nhỏ cứ ôm đống truyệm tranh, Loan không yên tâm chút nào.



“Cháu cầm mấy cuốn sách đề toán về mà giải đi, đừng đọc truyện nữa!”



“Aizzz, hình học với chả số học nhứt cả đầu, học cả ngày rồi giờ để cháu thư giãn đi chứ!”_Nhỏ chu mõ than thở.



“Có chắc là cháu học cả ngày không hả?”



“Thì..thì đương nhiên rồi, cô không thấy cháu vẫn đi học đều à?”_Cô Loan mà biết nó trốn học thế nào cũng làm ầm lên.



“Hay là lên lớp chỉ tập trung ngủ với quậy phá!”



“Cháu trong suy nghĩ của cô là hư hỏng như thế à?”




“Khi nào nhỉ?”



“Cái máy ảnh í, lúc đó tớ chạy vội quá nên đâm sầm vào người cậu!”



Anh chau mày cố nhớ ra, vài giây sau thì gương mặt liền dãn ra, cười tươi:”À, tớ nhớ rồi, bạn là cô gái vội vàng hôm đó!”



Loan gãi đầu cừoi thẹn thùng, được chàng nhớ ra thật không còn gì sung sướng hơn.:”Hôm đó thật sự vội quá, mà máy ảnh của bạn có làm sao không?”



“Không, không có sao hết!”



“Vậy tốt quá rồi!”



Anh gật đầu rồi cười, đôi mắt tia vào quyển sách trên bàn của Loan, hỏi:”Ủa, đề toán 12?”



“Ừm mình học lớp 12!”



“A! Chị!”_Anh bỗng reo lên, cái reo như một đứa con nít được cho kẹo.



“Hả??”_Loan vẫn chưa hiểu gì a.



“Em học lớp 11!”



“Cái gì?”_Trời đất xung quang Loan bỗng chốc tối sầm xuống, mây đen lũ lượt kéo về, người thương nhỏ tuổi hơn? Sao mà trớ trêu vậy?



“Chị học trường nào?”_Xem ra anh vẫn bình thường, thậm chí hình như còn rất vui.



“Trường...trường Nguyễn Tất Thành!”



“Em cũng học trường đó nè!”



“Thật à?”_Có duyên vậy.



“Chị tên gì?”



“Ừ..tên Loan, còn...em?”_Ui cái từ em này sao hôm nay khó phát âm thế.



“Em là Nhật Huy! Rất vui được biết chị!”