Lớp Trưởng Lạnh Lùng Và Nhỏ Cá Biệt
Chương 18 :
Ngày đăng: 17:04 19/04/20
Sớm ban mai ngày cuối tuần thật thư thái và dễ chịu, ánh nắng đã tràn lan khắp sân vườn mặc dù mới qua 6h sáng. Trâm Anh diện cho mình một chiếc áo thun kết hợp cùng chân váy jeon ngang đùi, giày sneaker trắng cũng tăng thêm phần cá tính. Hôm nay nhỏ có hẹn với "thầy giáo" Nhật Huy dạy chụp ảnh, cơ mà phải dậy sớm thế này cũng có chút mệt mỏi đấy, nhưng Huy nói cảnh đồng quê lúc thời điểm này là tuyệt vời nhất, vì đam mê phải chịu thôi.
Cả hai gặp nhau tại vùng cánh đồng nơi các bác nông dân đang tích cực làm việc.
"Thật dễ chịu!"_Nhỏ reo lên, dang hai tay rồi nhắm mắt hưởng từng đợt khí nhè nhẹ mang theo mùi hương lúa phả vào mặt.
"Cậu thấy tớ nói có sai đâu, tuyệt tác đúng không?"_Nhật Huy cười cười, lập tức lấy máy ảnh thu vào khung cảnh trước mắt một cách chuyên nghiệp.
"Này, dạy tớ đi!"
Nhỏ thấy vậy nên lạch bạch lại gần cậu, sau đó cả hai cùng nhau dạo quanh con đường, Huy dạy nhỏ cách cầm máy ảnh, cách thu ánh sáng, cách đặt độ phân giải, và đặc biệt là cách tìm được khung cảnh đẹp và phù hợp.
"Nếu giả sử cậu muốn chụp ảnh của bông hoa này rõ phần nhuỵ hoa và cánh còn phần nền đằng sau hơi mờ đi, thì đó gọi là chụp xoá phông. Vì vậy cho nên, cậu phải mở khẩu độ, rộng ra, số nhỏ. Nhưng nếu chụp ở ngoài trời như này, ánh sáng sẽ chiếu vào nhiều hơn, mình phải điều chĩnh lại mới được, nếu sẵn sàng cậu có thể lên phim!"_Nhật Huy cặn kẽ giải thích.
"À, nếu vậy mình sẽ điều chỉnh khẩu độ khoảng, 3 5, với lại...ánh sáng..."_Trâm Anh chăm chú bấm bấm vào máy ảnh rồi đưa lên mắt, ngắm vào bông hoa phía trước thu vào.
*Tách*
"Ui hay thật đó!"
"Cậu nói cái gi hay?"_Huy cười.
"Cái âm thanh của nó phát ra á, còn bức ảnh ra sao thì không biết hihi!"
"Khi nào rửa ra rồi sẽ biết, vậy bây giờ cậu muốn chụp cái gì đó thì chụp đi, mình mua rất nhiều phim, tha hồ!"
"Ok!"_Trâm Anh khoái chí, nhỏ đã chụp được rồi, để xem, còn cái gì có thể chụp được không nhỉ??
Trâm Anh nhìn quanh rồi dừng lại trước cảnh tượng Nhật Huy đang chăm chú nhìn xuống cánh đồng.
"Huy!"
Huy quay lại, nhỏ ngay lập tức đưa máy ảnh lên mắt:"Cậu đứng yên đó nha, ánh sáng đang rất vừa phải.!"
Và thế là Nhật Huy đã có mặt trong bức ảnh tiếp theo của nhỏ.
"Mình rất trông chờ vào tấm ảnh này đó nha!"_Trâm Anh nheo mắt cười tươi.
“Lũ lụt rồi, lũ lụt rồi!”_Minh ngồi xuống đối diện nhỏ, đưa khăn giấy.
Trâm Anh chộp lấy, sụt sịt lau đi, còn cho ra những “viên loằn thoắn” nóng hổi.
”Cậu đến để cười tôi à?”_Xong xuôi, nhỏ cau mặt nhìn cậu.
“Đương nhiên là không, chỉ là muốn cho cậu mượn tài!”
“Hả???”
...
Bảo Minh chở Trâm Anh trên chiếc xe đạp của cậu từ từ rời xa ngôi trường. Cậu đưa nhỏ đến đồng cỏ lau, những bãi lau thi nhau bừng nở khoe sắc, một sắc rất riêng biệt của loài cỏ lau trắng xoá, màu trắng của sự tinh khôi, thánh thiện, vươn cao đến quá nửa thân người, Trâm Anh mơ hồ rộn lên một cảm xúc khó tả, có gì đó xao xuyến, bâng khuâng, có chút tươi mới mà quyến luyến, níu kéo, nhưng hơn cả vẫn là sự thảnh thơi của một tâm hồn được cởi bỏ bao muộn phiền, lo toan cuộc sống, mọi thứ nhẹ bẫng đi.
Cả hai ngồi xuống một tảng đá lớn gần đó.
“Lớp trưởng cúp tiết không sợ bị phạt à?”_Trâm Anh liếc mắt.
“Tôi chỉ sợ miền Tây bị lũ lụt thôi!”
“Cậu nói cứ như tôi khóc nhiều lắm í!”
Bảo Minh nhoẻn miệng, lần thứ bao nhiêu nhìn thấy nhỏ khóc rồi nhỉ? Lần nào cũng không kiêng nể mà tuôn trào còn gì.
Trâm Anh nhìn ra xa thấy những cánh diều chao nghiêng kia mà lảm nhảm:”Ước gì được như cánh diều đó, tự do tung bay!”
“Cậu nhìn đi, diều cũng được cố định bằng sợi dây đó!”
“...”
“Nếu như không có dây, diều sẽ mất thăng bằng và chẳng thể bay được nữa!”
“Vậy...diều sẽ mãi ở trong sự điều khiển của sợi dây?...giống như tôi??”_Đôi mắt Trâm Anh sâu hun hút như kéo Minh vào câu chuyện của nhỏ.
“Lần sau có muốn thả diều không?”_Minh nhìn thẳng vào đôi mắt ấy.