Lớp Trưởng Lạnh Lùng Và Nhỏ Cá Biệt

Chương 30 : Cắt đứt tình yêu

Ngày đăng: 17:04 19/04/20


Cô giáo bước vào lớp, vẫn như thường ngày, nở một nụ cười ôn nhu. Cô mở sách ra.



"Hôm nay chúng ta sang bài mới...à mà có một tin với lớp..."



Bảo Minh chán nản ngẩng cao đầu, cậu nhìn xuống chiếc bàn cuối theo thói quen, phải rồi, lúc nào cậu cũng nhìn xuống, mường tượng ra khuôn mặt người cậu yêu. Nhưng đã hai ngày rồi, chiếc bàn đó, trống rỗng.



"Các em à, Trâm Anh đã chuyển trường rồi, bạn ấy đã trở về thành phố!"



Bảo Minh khựng lại, dù biết mọi chuyện sẽ theo chiều hướng đó nhưng trái tim không thoát khỏi đau nhói, âm điệu xót xa dâng tràn ra khỏi bờ mi. Vậy là nhỏ đã chọn cách này, tàn nhẫn thật...



Hải Yến khẽ nhíu mày, nhìn Bảo Minh vô thức nắm chặt góc vở đến nhàu nát, tự ép bản thân kiềm chế.



Cậu là vẫn còn để tâm đến Trâm Anh?



Hết tiết, Nhật Huy xồng xộc lôi Bảo Minh ra góc sân trường, túm lấy cổ áo, rít lên:"Thèn khốn, cậu từ bao giờ đã trở thành tên hèn hạ như vậy hả?"



"Tớ làm sao?"_Bảo Minh thản nhiên, hốc mắt rỗng tếch.



"Tình cảm của Trâm Anh, cậu đem ra đùa giỡn như vậy sao? Cậu có biết khi chia tay với cậu, cậu ấy trở thành cái thứ gì không?"



"Chẳng phải khi yêu nhau con người đều sẽ chia tay sao? Điều đó có gì lạ à?"



Nhật Huy sầm mặt, lực đạo ở bàn tay từ từ thả lỏng rời khỏi cổ áo cậu, nhẹ giọng trở lại:"Tớ thích Trâm Anh, thích đến mức cho dù có ở phía sau làm cái bóng cho cậu ấy tớ cũng cam lòng. Tớ cũng tôn trọng tình bạn của chúng ta, tôn trọng luôn cảm xúc của cậu ấy, nên đồng lòng chúc phúc cho hai người, hi vọng cậu sẽ mang lại niềm vui cho cậu ấy, thế mà cậu đã làm ra chuyện gì vậy, chia tay, rời xa, bỏ mặc Trâm Anh giữa sự cô độc, rồi chìm đắm trong mối tình mới. Bảo Minh, cậu có còn là bạn tớ không?"



"..."



"Sao không nói gì hết, cậu rõ ràng là không muốn như vậy mà, tâm tư cậu, tớ là người rõ nhất còn gì!"



"Rời xa tớ, Trâm Anh sẽ tốt hơn!"



"Tốt sao? Cậu biết mà, cậu ấy dần trở thành người như thế nào? Vì ai mà cậu ấy từ bỏ, dẹp hết mọi thứ để về lại thành phố? Miền Tây bây giờ đối với cậu ấy như một cơn ác mộng là vì ai? Là muốn tốt cho cậu ấy sao? Đẩy người con gái mình yêu thương vào nơi tắm tối, chịu đựng một mình, tất cả sẽ tốt hơn hả?"



Nhật Huy nhìn cậu, lửa giận ngút trời:"Còn kịp đấy, đừng ngu xuẩn bỏ rơi người mình yêu, tớ sẽ đấm chết cậu!"



"Tớ và cậu ấy không thể!"_Bảo Minh vùi mặt vào lòng bàn tay, đau đớn thốt ra.



"Tại sao?"




Cậu như người mất hồn lững thững trở vào lớp. Cuộc sống không nhỏ, thật u ám.



Còn riêng Nhật Huy và Loan. Loan đứng đó từ lâu, cái gì cần nghe cũng đã nghe hết, người mà Nhật Huy toàn tâm yêu thương, trao tình cảm là Trâm Anh, cháu gái của cô. Loan tự hỏi sao ông trời lại quá đáng như vậy, kéo bọn họ xoay quang vòng lẩn quẩn đau khổ, thà rằng hãy để cô tự suy diễn ra hình ảnh cô gái đó tuyệt mĩ, phi phàm mức nào để chạm được trái tim người con trai cô yêu thương, thà hãy để cô vô tri như vậy, còn hơn đối mặt với sự thật tàn nhẫn này.



"Chị vào lớp trước đây!"



Huy nhìn theo bóng dáng Loan rời khỏi, rồi cũng lẵng lặng trở vào lớp.



...



"Bảo Minh!"



Giọng nói quen thuộc phát ra, Minh thần hồn trở lại, quay ra đằng sau:"Trâm Anh!"



Cô gái của cậu hôm nay rất đẹp, có lẽ nhỏ trở về thành phố sung túc giàu sang nên bề ngoài cũng vì vậy mà được trang hoàng hơn. Mái tóc ánh vàng xoăn nhẹ dưới nắng bình thường được nhỏ búi lên nay thì thả một cách tự nhiên, duy chỉ có ánh mắt nâu đen đó là quen thuộc, ánh mắt đó làm cậu đau lòng.



Lấy lại vẻ mặt lãnh khốc, tàn nhẫn lúc trước:"Cậu đến đây có việc gì?"



"Yên tâm đi, tôi không làm phiền thời gian cậu nhiều đâu. Tôi đến để đưa cái này!"_Nói xong, nhỏ đưa ra chiếc vòng mà lúc trước Bảo Minh tặng.



"Cái này...cậu cầm lấy đi, đưa cho tôi làm chi nữa đâu!"



"Cậu không lấy...thì tôi vứt!"_Trâm Anh thẳng thừng vứt xuống bờ hồ gần đó. Ánh mắt nhỏ giờ đây lạnh lẽo không chút để tâm.



“Cậu...sẽ đi nước ngoài sao?”_Minh buộc miệng.



“Thì sao?”



“Giữ gìn sức khoẻ!”



Nhỏ bật cười mà lòng cô quạnh. Nhỏ chán ghét nhìn cái kiểu giả nai ấy của cậu, như kiểu cậu chưa từng gây ra vết thương chẳng bao giờ lành ở nhỏ vậy. Cứ tưởng tỏ ra mạnh mẽ một chút là sẽ ổn, nhưng sao càng lúc càng thấy khó chịu, mi mắt như sắp phun ra cái thứ chất lỏng làm gục ngã mọi thứ. Cậu dửng dưng như vậy khiến Trâm Anh nặng nề muốn nghẹt thở.



[Không được, đó là người con trai đã bỏ rơi mày, hãy ngoảnh mặt và bước đi một cách tự tin xem nào!]



Lí trí chiến thắng, Trâm Anh rời đi, từng bước từng bước ra khỏi thế giới của cậu.