Lớp Trưởng Lạnh Lùng Và Nhỏ Cá Biệt
Chương 38 :
Ngày đăng: 17:04 19/04/20
Trâm Anh đang miệt mài ghi chép hồ sơ bệnh án, cơn say đêm qua vẫn còn làm đầu cô âm ỉ, thật khó chịu.
Thấy một y tá từ khoa nội đứng bên cạnh, cô lại gần, cố gắng tỏ ra không quan tâm:”Bác sĩ Bảo Minh của khoa cô, sáng nay có đi làm không?”
“À, dạ, hình như là sáng anh ấy có đến nhưng chỉ ở một chút lại rời đi!”
“Đi đâu?”
“Em không biết nữa, nhưng có chuyện gì quan trọng không ạ?”
“Không, chỉ là có số việc bên khoa nội cần giải quyết thôi!”
“Vâng!”
Cô im lặng, suy nghĩ miên man. Tối hôm qua cô đã mơ một giấc mơ rất lạ.
“À, mà bác sĩ nè, chị và bác sĩ Bảo Minh có quan hệ gì không ạ?”_Cô ý tá đó vẫn còn ở đó, lẵng lặng thì thầm với cô.
Ánh mắt Trâm Anh nhìn cô ta như kiểu không hiểu câu hỏi cho lắm nhưng thực chất là muốn biết ý của cô ta là gì.
“À, em là muốn biết nhiều hơn về anh ấy thôi!”_Cô gái đó bỗng trở nên e thẹn, cúi mặt xuống mà lí nhí.
“Để làm gì?”
“Em...thực ra, em rất ái mộ bác sĩ Bảo Minh!”_Khuôn mặt đỏ bừng thổ lộ của cô ta khiến Trâm Anh vừa thấy buồn cười vừa thấy đáng thương.
Thấy cô không nói gì, người y tá đó tiếp lời:”Không phải chỉ riêng mình em đâu, dường như tất cả các y tá đều ái mộ anh ấy. Anh ấy đã là thần tượng là nam thần của tụi em á!”
“Vậy sao?”_Điều này cô còn lạ gì nữa, mệnh hào hoa của cậu chưa bao giờ tắt:”Nhưng không phải, bác sĩ đã có bạn gái rồi à?”
“Cậu, ra khỏi phòng tớ đi!”
“Bảo Minh, cậu thừa nhận đi, cậu vẫn còn tình cảm với tớ, vẫn còn yêu tớ!”
“Tớ không còn, cậu phải để tớ nói bao nhiêu lần nữa mới đủ hả? Giữa chúng ta bây giờ chẳng còn mối quan hệ nào cả!”
“Dương Bảo Minh, cậu có thể hôn một ngừoi con gái mà cậu không có chút cảm xúc như vậy không?”_Cậu cố chấp khiến cô phát điên.
“Tớ có thể. Một người đàn ông thậm chí có thể lên giường với người phụ nữ mà họ không yêu đó thôi!”
“Nếu vậy còn do dự gì, tớ tự nguyện!”_Cô điên cuồng gỡ bỏ cúc áo nhiều hơn để lộ phần da thịt trắng nõn, gợi tình.
Bảo Minh giật mình chạy lại nắm lấy tay cô không cho cô tiếp tục mù quáng, đau lòng nhìn cô:”Trâm Anh, cậu đừng khiến bản thân mình trở nên vô giá trị như vậy, người con gái đàng hoàng sao có thể tuỳ tiện lên giường với đàn ông chứ?”
“Tớ có thể, lên giường với người đàn ông mà tớ yêu, tớ sẵn sàng cam tâm!”
“Đừng như vậy, tớ không xứng để cậu phải như vậy?”_Cậu ra sức hét lớn.
Trâm Anh ai oán nhìn cậu, nước mắt lăn dài trên má.
Bảo Minh lấy áo khoát ngoài khoát lên người cô. Bước ra khỏi cửa.
“Nếu không thật sự yêu tớ tại sao đêm qua lại rơi nước mắt, đau lòng hôn tớ. Cậu thà ở bên người mà cậu không có cảm giác chứ không quay đầu nhìn tớ. Tớ, đáng sợ như vậy sao, chấp nhận tớ khó như vậy sao?”_Cô tuyệt đối không tin cậu tàn nhẫn như vậy.
“Cho dù tớ cố như thế nào vẫn không được, xin lỗi!”
Không dám nhìn gương mặt đau khổ, tuyệt vọng của cô lần nữa, cậu rời khỏi cô, quay người bước đi, bước chân đoạn tuyệt!