Lột Xác - Trang Buby

Chương 25 :

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Linda trở về phòng cùng phu nhân và mẹ cô..bà nhìn thấy Linda như đứt từng khúc ruột mà k có cách nào giúp được...cô ôm chầm lấy mẹ khóc nức nở..



Phu nhân:



- 2 mẹ con nói chuyện với nhau đi..ta đi ra ngoài trước..



Trước khi đi, bà quay lại nhìn Linda rồi lắc đầu thở dài..



Nghe nói Quỳnh trên người có nhiều vết thương, bà liền chạy sang xem tình hình..



- cái con bé này, ta mới đi mà đã xảy ra chuyện..



- con đâu muốn thế đâu phu nhân.



Linh ở trong phòng tôi.



- phu nhân về khi nào vậy?



- ừ..ta mới về..



Linh bê ra đĩa hoa quả..



- phu nhân ăn chút hoa quả đi ạ..



- ừm. Cảm ơn con..con có thể ra ngoài lát..ta muốn nói chuyện riêng với con bé lúc..



Linh mặt tối sầm lại nhưng vẫn nở ra nụ cười..



- dạ..vậy cậu nói chuyện với phu nhân nhá Quỳnh..tớ đi trước đây..



Tôi mỉm cười gật đầu..



Phu nhân:



- con chơi thân với con bé đó à?



- dạ không..người ta thấy con bị thương nên qua chào hỏi thôi..



- vậy thì tốt..ta thấy nó cũng k tốt đẹp gì.



Tôi gật đầu nhớ lại lúc mình bị đánh, chỉ có LyLY và chị Thu là thương xót thật lòng..



- con hiểu mà..



- may mà nó k đánh vào mặt không mất hết cái mặt tiền..



- phu nhân xót cho con đấy à?



- ừ..xót chứ..tôi đưa cô vào đây k xót cô thì xót ai..



- dạ mà tân chủ có bôi thuốc cho con rồi..nghe vẻ thuốc chắc đắt lắm nên trộm vía thuốc tốt phu nhân ạ..



- ý con nói thuốc chữa vết thương ấy hả? Toàn thằng bé nó pha chế từ các loài hoa đấy..



Tôi ôm mồm ngạc nhiên.



- anh ta giỏi thế hả phu nhân..



- ừ, nó gì cũng giỏi mỗi tội yêu k giỏi..



- ai bảo phu nhân thế?



Tôi sực nhìn ra ánh mắt thăm dò của phu nhân rồi đỏ mặt..



- phu nhân thì..



Phu nhân cười:



- đùa vậy thôi chứ ta muốn đến báo cho con một tin..sắp tới hoàng tộc ta sẽ có cuộc đua săn bắt đấy..



- nhưng con đâu biết săn bắt.



- ai bảo con đi..con chỉ được đứng từ xa cổ vũ thôi..



- mà săn gì đấy ạ?



- săn hổ, sư tử, báo..các loại động vật nguy hiểm.



Tôi ôm mồm..



- sao người để con trai người nguy hiểm vậy?



- con tưởng nói là được à? Đó là luật của hoàng tộc..



- nhưng sẽ rất nguy hiểm..



bà mỉm cười nhìn tôi..



- xem ra con đang lo lắng..ánh mắt con thể hiện con cũng đang yêu rồi..



Tôi mỉm cười, hai má đỏ hồng như những cánh hoa anh đào nở rộ..phải, tôi đã yêu người đàn ông mang tên Hoàng Gia Bảo đó mất rồi..tôi yêu anh ta, cho dù đúng hay sai, chỉ cần anh ta k buông tay tôi cũng nhất định k buông tay..



Bảo ngồi trong phòng sờ nhẹ lên khuôn mặt Quỳnh trong bản vẽ..cô đang cười tươi dưới sân trường..anh cầm cây bút chỉnh sửa vài chi tiết nhỏ rồi bất chợt khóe môi nở ra một nụ cười..



- đó là kỷ niệm đẹp nhất trong đời em phải không?



Thư ký bước vào..



- tôi đã cho người xây lại nhà cô Quỳnh..



Anh gật đầu..



- còn chuyện này nữa tân chủ..đã bắt được tất cả người nhà tên Quân..
- sao nay hai cậu có hứng thú hỏi về thiếu phu nhân vậy?



Lyly:



- thấy mừng vì nếu k có cô ấy thì k ai sẽ làm khó đc cậu..



- mà tân chủ đi nước ngoài vẫn chứ về nhỉ Quỳnh?



Tôi quay sang Linh..



- tân chủ đi nước ngoài hả?



- ơ thế cậu k biết à? Mình tưởng chuyện gì cậu cũg biết..



- anh ấy đi đâu tớ k có hỏi.



- nghe nói tân chủ về Việt Nam mà..



Lyly nắm lấy tay tôi..



- không sao. Đấy là tôn trọg quyền riêng tư của nhau..



Linh nói nhỏ:



- mà Quỳnh ơi.. cậu xem thế nào, chúng mình xin phép phu nhân cho bọn mình ra ngoài chơi đi..nghe nói nay có lễ hội đèn hoa đăng ấy, tớ muốn cầu nguyện..



- cầu nguyện..phải rồi, tôi cũng muốn cầu nguyện..



Chúng tôi kéo nhau đến xin gặp phu nhân..hầu gái mở cửa, chúng tôi bước vào..



Phu nhân:



- nay ngày đẹp trời hay sao mà 3 đứa cùng đến gặp ta một lúc thế này?



- chúng con muốn xin phu nhân cho chúng con ra ngoài xem lễ hội..



Phu nhân suy nghĩ một hồi...



- phu nhân, người đồng ý đi mà..



- đi cũng dc, nhưng phải đi sớm về sớm nhé..ta sẽ cấp thẻ bài cho mấy đứa ra cổng và sẽ có vệ sỹ đi theo bảo vệ..đặc biệt là con đấy Quỳnh, con mà có làm sao tân chủ trách phạt từ trên xuống dưới ấy..



Tôi cười..



- con biết rồi thưa phu nhân..



Phu nhân lôi trong tủ ra 3 chiếc thẻ bài..



- đi ra cổng đưa ra thẻ này là sẽ được mở cổng.



Chúng tôi được đưa lên chiếc ô tô sang trọng màu đen đi thẳng ra cổng chính, khi thẻ bài đưa ra lập tức cổng tự mở..tôi hé mở cửa hít thở bầu không khí bên ngoài..tôi muốn hét lên thật to cho thỏa niềm vui sướng..khuôn mặt háo hức ngắm nhìn cản vật xung quanh một lượt... có lẽ sẽ k có ngòi bút nào có thể lột tả hết vẻ đẹp hiện đại pha chút cổ kính nơi đây..tôi ngoảnh lại đằng sau, tòa nhà ấy lộng lẫy giữa một bức tranh thiên nhiên tuyệt vời...



Lyly:



- xem cậu kìa, vui sướng ra mặt.



- đẹp, quá đẹp các cậu à?



- đẹp bằng Việt Nam k Quỳnh?



- mỗi nước đều có nét đẹp khác nhau mà..



Ánh mắt tôi buồn xuống..trong lòng có chút nhớ nhung về quê hương, về mái nhà thân thương đã nuôi tôi khôn lớn..và cả bố mẹ k biết giờ ra sao..



Lyly:



- sao thế? Vừa còn vui vậy cơ mà.



Linh:



- phải đấy..mà này, hay nhân dịp này cậu dẫn bọn tớ về nhà cậu chơi đi..



Tôi sững ng lại rồi cố lấy lại bình tĩnh.



- thôi để khi khác..phu nhân có dặn đi sớm về sớm mà..



Tại lễ hội đèn ngoài phố.



Dòng người tấp nập nối tiếp nhau, đủ các màu da trên thế giới..trắng có, đen có, vàng có..từng cặp đôi nắm tay nhau cười nói hạnh phúc..tôi mỉm cười nhìn họ bước qua rồi bất chợt nhớ tới Bảo..bỗng ước mơ một ngày nào đó sẽ được nắm tay người đàn ông ấy đi trên những con phố đi bộ, cùng nhau trải nghiệm những khung bậc hạnh phúc mà bình dị nhất..



Lyly ngơ ngác nhìn dòng người đi lại, nước mắt cô rơi hồi ức lại khoảnh khắc một năm về trước cô được nắm tay người đàn ông mình yêu sải bước trên con đường ấy, cùng nhau nói lên ước nguyện bên nhau trọn đời mà mãi mãi đã chẳng thành hiện thực..



Linh đi ra xa gọi cho David..



- người của anh ở đâu rồi?



- yên tâm tôi đã sắp xếp ổn thỏa.. việc của cô là diễn cho đạt..



Phu nhân ở nhà gọi điện cho Bảo..



- đúng như con đoán, con bé đã xin ra ngoài tới lễ hội..



- cô ấy là ng thích ồn ào và náo nhiệt..



- nhưng nó đi cùng lyly và Linh..



- con tự có cách..



Nói rồi anh tắt máy nhìn thấy bóng dáng Quỳnh lướt qua..anh nở ra nụ cười nhẹ..



- tôi về với em rồi..Phạm Như Quỳnh..