Lột Xác - Trang Buby

Chương 41 : Nắm tay nhau_ chúng ta đi đến cuối đời

Ngày đăng: 11:00 18/04/20


Cánh cửa phòng mở ra, tôi giật mình lau những giọt nước mắt đang rơi dài trên má..



Mẹ:



- mày lại khóc vì thằng đó à? Mày sắp đẻ tới nơi mà nó có quay lại tìm mày đâu?



- mẹ, mẹ đừng nhắc tới anh ấy nữa được không?



- trời ạ, con ơi là con, tao không muốn nhìn mày chán đời mãi như vậy..nỗi đau sẽ tự hủy hoại mày đấy..



Tôi đứng dậy ngoảnh mặt đi..



- con đi ra quán cafe đây..



- ơ kìa, lần nào cũng vậy, chưa nói xong là đã đứng dậy..con với chả cái..



Tôi ôm chiếc bụng bầu vượt mặt lang thang trên con đường tấp nập ngày thu, dòng người hối hả lướt qua nhau, chả ai thèm để ý tới một cô gái nhỏ bé gánh trên vai một nỗi buồn sâu thẳm..hạ qua, thu đến..mùa lá vàng năm nay em vẫn nhớ anh như mùa lá vàng năm ấy..tôi dừng chân ngồi xuống một gốc cây cổ thụ, mỉm cười nhìn dòng đời tấp nập, cảm thấy thế giới này thật nhỏ bé, nhìn ai em cũng nghĩ đó là anh, nhưng tiếc rằg đi qua bao nhiêu người vẫn không gặp được anh..tôi tự hỏi bản thân rằng anh có nhớ em như em nhớ anh, có ăn đúng bữa, ngủ đúng giờ, nơi anh không khí thế nào, mưa hay nắng, ngày hay đêm..



Dù cho mưa hay nắng, ngày hay đêm em vẫn nhớ anh, một nỗi nhớ khôg thể nào nguôi ngoai..tôi nhớ lại ngày đầu tiên mình gặp nhau, nhớ từng câu nói, từng cử chỉ và ánh mắt ấy giờ đã đâu rồi, đã dành tặng ai khác chưa.. cảm giác trong tôi ùa về cứ ngỡ như chúg ta như thuở bắt đầu hạnh phúc..từ ngày xa anh, tôi đã tự học được cách chấp nhận làm gì cũng phải một mình, ăn một mình, chơi một mình và ngủ cũng một mình..



Tôi mỉm cười cúi xuống xoa chiếc bụng bầu.



- à không..mẹ còn có con, cu Bin của mẹ..



Thằng bé như đáp trả lại bằng cái đạp thân thương mà ấm lòng vô cùng..



Tiết trời chuyển mùa, những cơn gió mùa thu se se lạnh, thu đã vô tình cuốn em vào những nỗi nhớ khắc khoải trong tim..xa xa ở bên kia đường, người đàn ông mặc Tây trang màu đen, dáng người ấy, khuôn mặt ấy khiến cả đời này tôi không thể nào quên, phải rồi.. là anh, chính là anh.. tôi đứng dậy với theo, ôm chiếc bụng bầu không ngừng gọi lớn:



- Hoàng Gia Bảo, anh đứng lại đấy cho em..



Người đàn ông bước đi, tôi ôm bụng cố gắng từng bước chân chạy theo..



- em bảo anh đứng lại mà..



Chỉ khi tôi tới gần vỗ vai, người đàn ông quay lại, tôi lắc đầu muốn chôn chân tại chỗ.



- không phải anh sao?



Người đàn ông dơ tay ra trước mặt tôi.



- cô gì ơi, cô k sao chứ?



Tôi rơi nước mắt.



- xin lỗi, tôi nhận nhầm người..



Người đàn ông rời khỏi, tôi ngồi khụy xuống đất..



- không thể nào, rõ ràng là anh ấy, không thể nào nhầm được..



Dứt lời, từng cơn gò bụng tôi xuất hiện, càng lúc chỉ số càng tăng.. tôi loạng choạng ôm bụng đứng dậy..



- mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi, mẹ làm con đau phải không?



Bảo đứng từ xa nhìn theo dáng Quỳnh, mắt anh đỏ sọng nước mắt trực trào..



- chờ anh..



Thư ký:



- cô ấy có vẻ sắp sinh..



Anh gật đầu..



- cho người theo dõi cô ấy đi..



Nói rồi anh đi lên chiếc ô tô để ra thẳng sân bay.. vừa đi anh vừa suy nghĩ về mọi thứ, về Quỳnh.. nhìn thấy cô như vậy khiến anh quặn thắt lòng, anh sợ anh sẽ không chịu nổi được nữa..đã có lúc vì nhớ cô đến kiệt sức..



- 17 ngày nữa thôi, Tôi sẽ không còn bận tâm về mọi thứ, sẽ đàng hoàng chính chính đón mẹ con em về.. chờ tôi..



Tôi lê thê từng bước chân yếu ớt, cách đoạn lại một cơn gò cứng bụng xuất hiện.. tôi rút điện thoại ra gọi cho mẹ..



- mẹ.. hình như con.. sắp sinh rồi..



- sao bảo còn chục ngày nữa cơ mà..



- con đau bụng quá, đũng quần ướt rồi..




Mẹ Bảo đứng từ xa nhìn phòng làm việc của con trai, bà thở dài rưng rưng nước mắt..



Bố Bảo.



- đúng là phụ nữ, khẽ chuyện là khóc.



- còn ông nữa ấy, ông hành chúng nó xa nhau thế ông k thấy có lỗi à? Tôi phải xa cháu mình, nó đẻ rồi ấy, con trai đấy. Ông vui chưa?



- cái bà này, đợi khi nó xong việc muốn gặp cũng chưa muộn. Sống với nhau cả đời chứ có phải phút chốc đâu mà.



- ông lại còn đi nói thân phận cao quý với con bé. Chắc nó đau lòng chết mất.



- không nói vậy liệu con bé có đi khong? Thiệt tình phụ nữ luôn lắm chuyện.



Phu nhân vùng vằng quay đi..



Linda tiến gần.



- con xin phép phu nhân con muốn về ngoại có việc..vừa con nhận được điện thoại bên nhà nói rằng mẹ con ốm.



- con đi cẩn thận, bây giờ bọn nó đang truy tìm người phụ nữ bên cạnh thằng bé làm yếu điểm ấy.



- con hiểu mà mẹ..con đi lát sẽ về..



Bà gật đầu sai người hộ tống Linda rời khỏi..



30p sau.



Cuộc điện thoại bên nhà Linda gọi tới hốt hoảng nói.



- phu nhân ơi, tiểu thư nhà chúg tôi bị bắt cóc rồi..



- bắt cóc? Bắt khi nào?



- khi cô ấy hạ xe trước cổng nhà, vừa chúng tôi có xem camera thì thấy..hai vệ sỹ đi theo đang ngất trước cổng..



Bà rơi chiếc điện thoại vội vàng chạy tới phòng làm việc anh gõ cửa..



Bảo bên trong nhận được cuộc gọi..



- chào tân chủ đáng kính..



Anh nhận ra giọng người nói.



- mày? Gọi tao có việc gì? Chẳng phải còn nửa tháng nữa mới đến hạn gặp.



- nhân ngày đẹp trời, tôi lại muốn gặp anh sớm hơn..



- được.. tao cân tất.



Bên đầu dây vọng ra tiếng cười.



- à mà tôi tình cờ đi qua gặp thiếu phu nhân của anh rồi tôi lại vô tình dẫn cô ấy về nhà mình..anh đến đón cô ấy nhé.



Anh đấm mạnh tay xuống bàn.



- quả k hổ danh ông vua trong bóng tối, luôn luôn làm việc sau lưng..



- tôi chỉ học tập những thế lực anh tiêu diệt cách đây để làm gương chừa lại cho mình con đường sống..



Anh quăng chiếc điện thoại vào tường, bấm điều khiển để cửa mở



Phu nhân:



- Linda bị bắt cóc rồi.



Mặt anh thản nhiên.



Phu nhân:



- liệu có phải thằng đó.



Anh gật đầu đi vào trong tủ lấy ra bộ đồ đen.



- mẹ ra ngoài trước đi..