[Lous Family Hệ Liệt] - Bộ 1 - Anh Đào Nở Trong Mưa

Chương 4 : Anh đào tháng ba

Ngày đăng: 16:03 18/04/20


Yuki chẳng còn hơi sức đâu mà quản cậu. Vừa đến công ty đã thấy trợ lý khóc thét chạy ra ôm đùi. Anh ném cho hắn một ánh mắt lạnh lùng như dao rồi hùng hổ đi như bay vào trong, bỏ mặc Rei đang run rẩy đứng sau lưng nhìn mình.



Chờ anh đi mất rồi, Rei mới thở dài bước vào trong tránh nắng. Có lẽ vì vẻ mặt cậu rất tệ nên một cô cái ở quầy tiếp tân tốt bụng hỏi han.



- Cậu không sao chứ?



- A...không có việc gì! Tôi có thể biết giám đốc của chị ở tầng mấy không?



- Cậu là gì của giám đốc? – Cô gái tò mò hỏi.



- Người yêu! Tầng mấy? – Cậu không kiên nhẫn hỏi lại.



Cô gái há hốc mồm đáp như robot, trong đầu vẫn đang tiêu hóa thông tin kinh người mình vừa nghe được. Rei cũng chẳng hơi đâu để ý, kéo vali vào thang máy lên tầng cao nhất và bị một cô gái khác chặn lại ngoài cửa.



- Xin lỗi, cậu có hẹn trước hay không? – Cô gái đánh giá cậu từ đầu đến chân, vô cùng nghi ngờ tại sao một tên nhóc có thể lên tận đây.



Rei trong lòng đang khinh bỉ cực độ, Yuki đúng là mê gái đến cực độ thì phải, đâu đâu cũng toàn là những cô gái xinh như hoa như ngọc.



- Không có, nhưng cô có thể gọi cho giám đốc mình để kiểm tra.



Cô thư kí cầm ngay điện thoại bấm số, một lúc sau mới mỉm cười mở cửa cho cậu vào.



Rei nhìn dáo dác phòng làm việc của anh, đúng là phong cách máu lạnh điển hình, trong phòng ngoài bàn làm việc và một bộ ghế sô pha, thêm một cái giá để tài liệu thì chẳng có lấy một vật trang trí, trong phòng dường như có cả phòng nghỉ nhưng cậu chẳng còn sức để ngó vào. Cậu đi đến sô pha ngồi xuống, mọi sức lực như bị rút đi cạn kiệt, đầu óc choáng váng ngã ra ghế, bất tỉnh.



Yuki vô cùng kiên nhẫn kéo dài cuộc họp buồn tẻ chán ngắt đến tận 3 giờ chiều mới miễn cưỡng kết thúc. Không phải vì bộ mặt của các vị trưởng phòng thật xấu thì anh muốn tiếp tục cho đến khuya. Chờ mọi người trong phòng lục đục đi hết, anh mới nhớ đến vật nhỏ ương bướng khó ưa theo mình sáng nay. Anh quay qua hỏi trợ lý:



- Cậu ta đâu?



- Ai ạ?



- Cậu nhóc theo tôi đến sáng nay! – Anh không kiên nhẫn hỏi lại, vì đêm qua bị cậu chơi một vố mà tâm trạng anh lúc này không mấy dễ chịu.



- Cậu ấy ở phòng làm việc của ngài!



- Vẫn luôn ở trong đó?
- Câm miệng! Cậu xem trên người cậu là cái gì? Mới tí tuổi đầu đã ra ngoài ăn chơi, cậu nói tôi phải ăn nói sao với anh cậu hả?



Rei đã tỉnh ngủ, đôi mắt xanh thờ ơ nhìn lại anh, miệng khẽ nhếch:



- Có làm sao! Chỉ là dấu hôn thôi mà, với lại họ sẽ không quản đâu, anh cứ yên tâm.



- Leo lên giường với người khác mà cậu còn bảo tôi yên tâm hả? Cậu cơ khát đến vậy à? – Yuki gầm lên, tức giận đến run cả người.



Rei vẫn cứ bình tĩnh nhìn anh, không nhanh không chậm đáp:



- Phải thì làm sao? Anh không muốn làm tình với tôi thì tôi tìm người khác, anh gào cái gì mà gào.



Câu trả lời của Rei khiến anh bình tĩnh lại, Yuki trầm mặc. Anh biết cậu thích mình, đêm hôm đó bọn họ cũng đã lên giường dù anh trong tình trạng mê man. Anh nghĩ cậu sẽ bỏ cuộc sau những lời anh nói hôm trước, nhưng không ngờ cậu lại lấy điều đó ra đáp trả.



Yuki bình ổn cảm xúc của mình, nhìn cậu nói:



- Tôi không hợp với cậu, đó là sự thật! Nhưng điều đó không có nghĩa là cậu có thể tìm bất cứ ai để lên giường với bọn họ.



- Ngài Yuki, xin ngài vui lòng xem lại tư cách của mình trước khi muốn chỉ dạy người khác phải sống như thế nào.



Rei chán nản lên tiếng, cậu không muốn anh ta ở đây nói cho cậu biết phải làm gì.



- À, mà thôi! Nếu anh thấy việc tôi sống theo ý thích của mình là phiền thì tôi dọn đi nơi khác, dù sao vài hôm nữa cũng rời đi, thì đi sớm hay muộn cũng chẳng có gì khác nhau, lại đỡ cho anh phải nhìn chướng mắt.



Rei xoa trán, tối qua uống quá nhiều khiến đầu cậu đau như búa bổ, từng dây thần kinh cứ căng như dây đàn, nếu còn nói với anh nữa có khi cậu đứt dây thần kinh mà chết. Cậu nâng người đứng lên, muốn vào phòng tắm tẩy rửa thì chợt bị một lực tàn bạo kéo lại, ngã ra giường, đầu óc choáng váng một lúc mới bình thường trở lại. Phía trên cậu bị một người đè lên, khí thế người ấy lúc này rất đáng sợ, cả người như toát ra khí lạnh.



- Anh muốn làm gì?



Yuki nhìn người dưới thân, từng chữ nói qua kẽ răng:



- Cậu rất muốn đàn ông? Được, tôi cho cậu!



KhiRei vẫn còn sửng sốt, anh cứ thế hôn xuống...t