Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 1 : Anh trai, xem bói không?

Ngày đăng: 22:38 21/04/20


Đế đô cuối tháng sáu, giống như lồng hấp gác trên đống củi, nóng đến mức khiến người ta không thở nổi. Mỗi khi đến thời gian này, tính tình mọi người đều đặc biệt nóng nảy, giống như nhiệt độ cực nóng chính là cái chìa khóa cởi bỏ tính tình hung bạo, phút chốc liền có thể làm cho bọn họ nổ tung.



“Có biết lái xe không? Có biết lái không vậy hả?!”



“Ồn ào cái gì, ồn ào với ai hả, tui không biết lái hay ông không biết lái?!”



Hai tên đàn ông tui trừng ông, ông trừng tui, sau khi đấu khẩu mấy phút, thật sự chịu không nổi mặt trời phơi sấy, ông dòm dòm tui, tui dòm dòm ông, rất có ăn ý mà trốn vào dưới bóng cây bên ven đường.



Bởi vì diện tích bóng cây có hạn, hai người đứng rất gần, ông liếc mắt dòm tui một cái, tui liếc mắt dòm ông một cái, trong lúc nhất thời lại có chút ầm ĩ không nổi nữa.



“Bốp!” Hai người nghe phía sau truyền đến tiếng bàn tay, đồng loạt quay đầu lại nhìn, nhìn thấy dưới bóng cây liền kề, có một thiếu niên ngồi đó, mặt trắng, mắt tròn, tóc còn mang theo chút xoăn tự nhiên, tay trái ôm hộp kem tan hết một nửa, tay phải đang đuổi muỗi trên đùi.



Cậu thiếu niên ngẩng đầu liền nhìn thấy bọn họ, chưa nói đã cười, bên má lộ ra hai cái lúm đồng tiền nho nhỏ, thoạt nhìn giống như một sinh viên ngại ngùng.



Cậu thiếu niên mỉm cười như vậy, một chút hỏa khí cuối cùng trong lòng hai vị tài xế cũng biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, hai người liếc nhìn nhau, tài xế mập dẫn đầu mở miệng nói: “Cậu em, trời nóng như vậy, ở đây làm gì hả?”



Cậu thiếu niên xoay người nhặt bảng gỗ của mình đặt ở chỗ rễ cây lên, đưa qua trước mặt hai người: “Hai anh trai, xem bói không?”



Tài xế gầy vươn cổ ra nhìn, trên tấm bảng gỗ cũ màu đen chỉ lớn bằng bàn tay nam nhân trưởng thành, dùng bút lông viết “Thiết khẩu thần toán, mỗi tháng ba quẻ. Tâm thành tất linh, hữu duyên tất tính.”



Cái này cũng quá trắng ra rồi, nếu bị cho là mất linh, đó là bởi vì tâm không thành. Một tháng số lượng quẻ xem bói vượt quá cũng không sao, dù sao có duyên phận còn có thể tính thêm. Hiện tại người trẻ tuổi rất không nhẫn nại, gạt người cũng không biết để ý một chút.



Có điều ngày nắng gắt như vậy gặp nhau cũng là có duyên, bọn họ ồn ào như vậy ngay cả người xem náo nhiệt cũng không có, có thể thấy hôm nay nóng bao nhiêu. Tài xế gầy lau mồ hôi trên mặt một cái, “Cậu em tháng này tính mấy quẻ rồi?”



Hôm nay đã là ngày cuối cùng của tháng sáu, chẳng lẽ mỗi tháng ba quẻ của cậu ta còn chưa tính hết à? Vậy việc làm ăn này cũng thật đủ thảm đạm.



Kem trong tay thiếu niên đã tan gần hết, cậu tùy ý ném bảng gỗ qua một bên, cúi đầu nhanh chóng đem kem ăn vào trong bụng, xoay người ném một cái, hộp kem bay vào thùng rác cách cậu hai thước.



“Tháng này còn dư lại một quẻ, hai anh trai ai có hứng thú?” Thiếu niên lấy trong túi quần ra một cái khăn ướt còn chưa mở bao, mở ra lau miệng lau tay, cũng không vội khuyên nhủ hai người tin tưởng mình, quay đầu đem khăn đã dùng qua ném vào thùng rác.




“Đi, ngày mai đi ăn một bữa lớn.”



“Không ăn bình thường, chỉ ăn đồ sang thôi!”



Kỳ Yến tắt máy tính, “Trước tiên kêu mấy tách Vũ Di Đại Hồng Bào*, sau đó toàn bộ các loại hải sản quý hiếm lấy mỗi loại một phần, mấy cậu cảm thấy thế nào?”



*Vũ Di Đại Hồng Bào: trà Đại Hồng Bào trồng ở núi Vũ Di, một trong những loại trà đắt nhất thế giới.



“Tiền Tiền nói lời này có đạo lý, tốt nhất là gọi thêm mấy phần, ăn không hết liền đóng gói trở về để ăn khuya.”



Nói tới ăn, không khí trong phòng ngủ rốt cuộc cũng thoải mái lại.



Đối với nhân dân Hoa quốc cần lao dũng cảm mà nói, không có gì mà đồ ăn ngon không giải quyết được, nếu một bữa không được, vậy thì hai bữa.



Mấy anh em nói chuyện phiếm đến khuya mới ngủ, gần tốt nghiệp, phòng ngủ bọn họ bốn người, có người về quê, có người tiếp tục học nghiên cứu sinh, có người về nhà kế thừa sự nghiệp, mỗi người quyết định con đường khác nhau.



Kỳ Yến ở trên giường lật người một cái, lập tức ngủ say, sau đó cậu mơ mơ màng màng gặp một giấc mơ.



Bên tai có người đang không ngừng nói gì đó với cậu, sau đó ở trên trán cậu vỗ một cái.



“Hô!”



Kỳ Yến mãnh liệt từ trên giường ngồi dậy, điều hòa cũ kỹ trong phòng ngủ còn đang thổi vù vù, âm thanh lớn, hiệu quả làm lạnh lại không mạnh, điều chỉnh đến 24 độ mà cũng chỉ có hiệu quả của 27 độ. Cậu ngáp một cái, lau lau trán, mắt nhìn ngoài cửa sổ còn chưa sáng, lùi về trong chăn tiếp tục ngủ.



Ngoài cửa sổ, nửa vầng trăng xuyên qua tầng mây, ánh trăng sáng tỏ chiếu vào trong cửa sổ, ở trên người Kỳ Yến ngủ say, phủ kín một tầng ánh trăng nhàn nhạt.



Hết chương 1