Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 121 : Tôi không phải là thánh nhân

Ngày đăng: 22:39 21/04/20


Mặc dù Kỳ Yến không có hứng thú với giới giải trí, lại có ấn tượng khắc sâu với Lỗ Quốc Gia. Bởi vì hiện tại phim nhảm rất nhiều, phim mà cậu có thể xem ít đến đáng thương, trong đó có tác phẩm Lỗ Quốc Gia tham diễn. Người đàn ông phong độ nhẹ nhàng, khí thế bất phàm trong tv, hiện giờ quần áo không chỉnh, tóc tai tán loạn lăn lộn trên đất, Kỳ Yến nhìn Quách Khả tiến lên ôm lấy Lỗ Quốc Gia, chậm rãi hít một hơi.



Cậu nhớ rõ lúc còn rất nhỏ, trong sách giáo khoa ngữ văn có một bài văn viết về lễ vật, một đôi vợ chồng nghèo ân ái, vì đồ vật đối phương trân ái mà bán đi vật tâm ái của mình, kết quả chờ hai người trở về muốn cho đối phương sự ngạc nhiên, mới phát hiện đối phương vì mua lễ vật cho mình, mà đã bán đi vật tâm ái.



*Câu chuyện trên là về 2 vợ chồng nghèo cùng muốn mua quà cho đối phương, người vợ bán đi mái tóc yêu quý nhất của mình mua sợi dây treo đồng hồ để phối với chiếc đồng hồ của chồng, người chồng thì bán đi chiếc đồng hồ yêu quý nhất để mua kẹp tóc xứng đôi với mái tóc của vợ.



Quách Khả cũng không nói năm đó đến tột cùng vì sao cô đổi vận, vốn dĩ lấy tướng mạo Lỗ Quốc Gia là không có khả năng cực hot, nhưng mà hắn hiện tại lại thành ảnh đế có danh có tiếng trong giới. Quỹ đạo sinh mệnh mâu thuẫn như vậy, Kỳ Yến không cần đoán cũng biết, Quách Khả đem vận thế của mình cho ai.



Mượn vận vốn là chuyện nghịch thiên mà đi, cho nên lúc Quách Khả quyết định đem vận khí của mình đưa cho Lỗ Quốc Gia, liền có nghĩa là cô trung niên bất hạnh, nhẹ thì bệnh nặng quấn thân, nặng thì ngoài ý muốn bỏ mình.



Nhưng mà… phát sinh ngoài ý muốn lại là Lỗ Quốc Gia.



Lỗ Quốc Gia vốn dĩ đang ồn đang quậy, sau khi Quách Khả ôm lấy hắn, cả người thế mà yên tĩnh trở lại. Thế giới tinh thần của hắn có lẽ đã hỗn loạn, nhưng mà thân thể lại có thân cận bản năng với Quách Khả.



Sau khi người chăm sóc thấy Lỗ Quốc Gia an tĩnh lại, đều nhẹ nhàng thở ra, lúc chuẩn bị mang Lỗ Quốc Gia đi, Quách Khả ôm lấy thắt lưng hắn nói, “Khiến mọi người hao tâm tổn trí, tôi ở với hắn lát đã.”



Hai người chăm sóc thấy Quách Khả đã mở miệng, còn có hai người đàn ông ở đây, liệu định dù Lỗ Quốc Gia nổi điên, cũng có thể có người khống chế hắn, liền tạm thời rời khỏi nơi này. Chỗ này của họ không phải là bệnh viện, mà là trại an dưỡng, bình thường bọn họ chỉ chăm sóc người bệnh, những thứ khác bọn họ không nên để ý tới.



Quách Khả lấy từ trong túi xách ra một cái lược, thay Lỗ Quốc Gia chải lại tóc, sau đó lại đi chỉnh lý quần áo có hơi nhiều nếp nhăn trên người hắn. Lỗ Quốc Gia ngoan ngoãn ngồi một câu cũng không nói, đương nhiên cũng không có nhìn Kỳ Yến và người đại diện thêm một cái.



Người đại diện ánh mắt đau xót, người đàn ông hơn ba mươi tuổi thiếu chút nữa rớt cả nước mắt. Hắn xoay đầu sang một bên, nhìn về phía Kỳ Yến đứng bên cạnh, “Kỳ đại sư, ngài xem có biện pháp nào giải quyết không…”



Kỳ Yến không đáp hỏi ngược lại: “Ngài là người đại diện của Lỗ tiên sinh, vậy ngài nhất định biết, có ai ở trong lòng hận Lỗ tiên sinh không?”



“Kỳ đại sư, ngài nói lời này là có ý gì?” Người đại diện nửa tin nửa ngờ nhìn Kỳ Yến, từ lý trí mà nói, chàng trai còn trẻ như vậy, không giống như là đại sư lợi hại, nhưng mà từ cảm tính mà nói, hắn lại hy vọng người thanh niên này thật sự là đại sư.



“Bởi vì Lỗ tiên sinh ngoại trừ chuyển vận khí của mình ra ngoài, còn bị người ta nguyền rủa, cũng chính là đâm hình nhân trong truyền thuyết, ” Kỳ Yến đi đến sô pha tròn bên cạnh ngồi xuống, “Nếu không phải là vì như vậy, lấy sự nghiệp từ thiện mà Lỗ tiên sinh và Quách nữ sĩ làm mấy năm nay, kết quả vốn không nên nghiêm trọng như thế.”



“Chuyển vận khí, “ người đại diện không hiểu ra sao hỏi, “Anh Lỗ đang yên lành, sao lại đem vận khí của mình cho mượn?”




“Cái gì cũng được à?” người đại diện nhìn anh Lỗ bỗng nhiên ngủ thiếp đi, trong lòng kính ngưỡng Kỳ Yến càng sâu, nghe Kỳ Yến phân phó hắn làm việc, không nói hai lời liền đồng ý.



Kỳ Yến gật gật đầu.



Người đại diện tìm một vòng xung quanh, ở trong góc tìm được một cái cốc trà bụng tròn bằng inox kháng quăng kháng rớt.



Kỳ Yến tiếp nhận cốc trà, nhét đám khí nguyền rủa trong tay vào trong cốc trà, “Quách nữ sĩ, chị muốn tôi đơn giản thanh trừ nguyền rủa, hay muốn sau khi tôi thanh trừ nguyền rủa, thuận tiện khiến nguyền rủa phản phệ?”



Quách Khả nhìn người chồng té xỉu trên vai mình, cô nói: “Kỳ đại sư, tôi không phải là thánh nhân.”



“Được, tôi hiểu.” Kỳ Yến đem một lá bùa ném vào trong cốc, theo một tiếng bùm nổ mạnh, cốc trà đột nhiên toát ra một ngọn lửa màu lam, mùi vị tóc bị đốt trọi truyền ra.



Người đại diện mắt mở trừng trừng nhìn inox vô cùng kháng chấn bị rạn nứt, dưới chân mềm nhũn, đỡ cái bàn mới miễn cưỡng đứng vững.



“Được rồi.”



Không, đừng dùng loại giọng điệu bình tĩnh này để hình dung loại hiện tượng phi khoa học kinh thế hãi tục như thế.



Người đại diện ôm đầu, cả người cũng muốn qua đời luôn.



Xoảng.



Viên Bằng nhìn tình nhân đột nhiên sắc mặt trắng bệch, đánh nghiêng cà phê, lo lắng hỏi: “Thiến Thiến, em làm sao vậy?!”



Cô gái được gọi là “Thiến Thiến” không trả lời hắn, chỉ phun ra một ngụm máu tươi, dẫn tới người ở bàn bên cạnh hét rầm lên.



Hết chương 121