Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 127 : Tôi xem anh cũng không dám đụng đến tôi

Ngày đăng: 22:40 21/04/20


Từ nhỏ đến lớn, Vương Hàng chỉ từng nhìn thấy rồng cuộn hổ gầm trên sách hoặc là trong phim, ở trong hiện thực thì từng gặp hổ trong vườn bách thú, còn loại sinh vật như rồng, chỉ nghe tên, chưa thấy mặt.



Nhưng một chớp mắt khi Kỳ Yến cắm đinh xuống, hắn cảm thấy mảnh đất dưới chân đều đang run rẩy, bên tai còn vang lên một trận tiếng kêu kỳ quái, một dòng khí màu vàng từ dưới đất thoát ra, rất nhanh hóa thành một rồng một hổ giữa không trung, rồng vàng quay đầu lại vòng quanh hổ vàng, hóa thành một luồng sáng vàng bay vào trong đất.



Ngay khi Vương Hàng cho rằng dị tượng ngừng lại, bỗng nhiên gió núi đột nhiên nổi lên, cây cối xung quanh bị thổi đến ào ào rung động, trong núi rừng đột nhiên bay ra rất nhiều chim chóc, vây quanh bốn phía kêu líu ríu không ngừng. Số chim đó đảo quanh huyệt, khiến Vương Hàng đột nhiên nhớ tới một từ ngữ —— bách điểu hướng phượng.



Cũng không biết Kỳ Yến làm như thế nào, chỉ thấy cậu phất phất tay, số chim chóc vây quanh huyệt vị bay một vòng, liền xếp thành hàng dài bay vào trong rừng rậm.



Đám thôn dân đi theo Kỳ Yến cùng lên núi bị dị tượng này dọa ngây người, hơn nửa ngày đều không có ai mở miệng nói chuyện.



Kỳ Yến nhìn cây đinh cắm vào trong đất, quay đầu nói với lão Hà: “May mắn không làm nhục mệnh, Hà tiên sinh dựa theo ngày tôi tính, an bài hạ táng đi.”



Lão Hà còn chưa có hòa hoãn từ trong cảm xúc kích động, mất một lúc lâu ông ta mới run rẩy chắp tay nói, “Đa tạ Kỳ đại sư, đa tạ Kỳ đại sư.”



“Ông nội!”



Kỳ Yến làm ra động tĩnh lớn như vậy, đám người Viên Bằng không có khả năng không nhìn thấy, nhìn động tĩnh Kỳ Yến làm ra khi điểm huyệt, lại nhìn chút thủ đoạn của Lý Tồn Hư, tất nhiên không thể khiến người ta kinh diễm.



Đến lúc này Viên Sùng An đâu còn không biết Lý Tồn Hư thất thủ, chỗ hiện tại bọn họ tìm được chỉ là một cái huyệt giả, huyệt thật ở ngay chỗ Kỳ Yến điểm. Nhìn thấy bên kia vừa rồng vừa hổ còn có phượng, Viên Sùng An liền cảm thấy trong lòng và trên mặt mình như là bị người ta đánh một quyền, vừa buồn vừa khó chịu, còn có loại cảm giác nghẹn khuất nói không nên lời.



Sắc mặt Lý Thiến Thiến cũng không đẹp hơn Viên Sùng An đến chỗ nào, ả cũng không muốn sư phụ thất thủ, ả còn muốn nương theo sư phụ gả vào Viên gia, lại có thể nào tiếp nhận kết quả như thế? Quay đầu nhìn sư phụ, sắc mặt sư phụ quả nhiên cũng hết sức khó coi, ánh mắt nhìn về phía đối diện, âm ngoan đến mức có chút dọa người.



“Lão phu năng lực không tinh, thế mà để một người trẻ tuổi tìm được huyệt thật, ” trong lòng Lý Tồn Hư tuy rằng khó ở, trên mặt lại miễn cưỡng duy trì phong độ, “Phụ sự phó thác của Viên tiên sinh, lão phu cảm thấy xấu hổ sâu sắc.”



Chỗ lão tìm được sao lại là huyệt giả? Xuất hiện loại bại lộ này, Viên Sùng An còn tin tưởng lão ư? Vừa rồi khi điểm huyệt thành công có bao nhiêu đắc ý, hiện tại liền có bấy nhiêu xấu hổ, lão cảm thấy mặt mình giống như bị người ta hung hăng tát một bàn tay, còn là tát ở trước mặt rất nhiều người.
“Kỳ đại sư, thế nào?” Lão Hà thấy Kỳ Yến từ dưới đất đứng lên, vội vàng hỏi, “Chân long huyệt này có chuyện gì hay không?”



“Chân long huyệt không có việc gì, có việc chính là người tâm thuật bất chính.” Kỳ Yến sớm nhìn ra sát khí trên người Lý đại sư kia cùng với hai người trẻ tuổi một nam một nữ phía sau lão rất nặng, nhất định là làm qua không ít chuyện thiếu đạo đức hại người, cho nên lúc xuống tay cũng không có bao nhiêu cố kỵ, hiện tại đối phương bị thủ đoạn của mình phản phệ, không nằm vài năm là không khỏe được, dù về sau khỏe lại, chỉ cần bọn họ dùng biện pháp nham hiểm hại người, đều sẽ bị đau đớn như cạo xương đâm kim.



“Kỳ đại sư, ” Viên Bằng dẫn bảo tiêu đi đến chỗ cách Kỳ Yến bảy tám bước, không dám đến gần quá, “Kỳ đại sư giỏi thủ đoạn, tục ngữ nói làm việc để lại một đường, ngày sau dễ gặp mặt, Kỳ đại sư đây là tính toán đuổi tận giết tuyệt sao?”



Kỳ Yến cười lạnh: “Viên đại công tử nói lời này thật là có ý tứ, Kỳ Yến tôi cho tới bây giờ luôn chú ý người không phạm tôi tôi không phạm người, người phạm tôi tôi đánh người, sao đến miệng anh, ngược lại thành tôi sai?”



“Vừa rồi chẳng lẽ không phải cậu dùng sát khí tính kế người ta sao?” Tuy rằng Viên Bằng không có bao nhiêu chân tình với Lý Thiến Thiến, nhưng đối phương dù gì cũng là người phụ nữ đi theo mình, nhìn người phụ nữ của mình biến thành như vậy, cơn giận trong lòng hắn nhất thời nuốt không trôi.



“Tôi dùng sát khí tính kế người ta?” Kỳ Yến không giận ngược lại còn cười, “Viên đại công tử dù gì cũng là xuất thân danh môn, từ lúc nào lại nuôi ra cái tính cách người khác nói gì liền tin đó vậy? Khó trách Viên lão tiên sinh vội vã dời âm trạch cho trưởng bối, hậu bối không có tiền đồ như vậy, cũng chỉ có thể dựa vào loại thủ đoạn phong kiến mê tín này để an ủi mình.”



Viên Bằng thiếu chút nữa bị những lời Kỳ Yến nói làm tức giận đến hộc máu, một thầy phong thủy đi trào phúng người khác phong kiến mê tín á?!



“Tuy nói trời cao có đức hiếu sinh, mọi việc luôn giữ lại một đường, nhưng mà người trước làm ác, sớm muộn gì cũng sẽ để hậu bối hoàn lại. Đừng nói dời âm trạch cứu không được mấy người, dù mấy người có dời dương trạch cũng vô dụng, ” Kỳ Yến nâng cằm, nhìn về phía Viên Sùng An tay cầm quải trượng phía trước, “Nhiều thế hệ không tích phúc tích đức, còn muốn nhiều thế hệ phú quý hiển hách, đó mới là ông trời không có mắt!”



“Mày nói lời này là có ý gì?” Viên Bằng cả giận nói, “Đừng tưởng rằng có Sầm gia làm chỗ dựa cho mày, thì tao không dám động tới mày.”



“Tôi xem anh cũng không dám đụng đến tôi, ” Kỳ Yến không thích nghe hắn nói động tới Sầm gia, híp mắt nhìn Viên Bằng, “Chẳng lẽ anh chưa bao giờ nghĩ qua, hôm nay tôi có bản lĩnh tìm long điểm huyệt, như vậy ngày mai sẽ có thủ đoạn cắt đứt vận khí người khác hay sao?”



Nếu là ngày xưa, Viên Bằng tuyệt đối sẽ không đem những lời Kỳ Yến nói để ở trong lòng, nhưng mà hôm nay lại không giống.



Hết chương 127