Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 132 : Sầm ngũ gia dắt một người đàn ông tới đây không tính là gì, nếu hắn dắt một con chó vào, mới xem như trò hay

Ngày đăng: 22:40 21/04/20


“Sầm ngũ gia, dáng người bạn của ngài thực chuẩn, mặc tây trang khẳng định đẹp.” Nhà thiết kế ghi nhớ số đo của Kỳ Yến, “Hai bộ kiểu dáng giống nhau ư?”



Sầm Bách Hạc quay đầu lại nhìn Kỳ Yến ngồi ở trên sô pha lật tạp chí, gật đầu nói: “Em ấy thích hợp với màu sắc trẻ tuổi một chút, tím hoặc là trắng đều được.”



“Không thành vấn đề, ” nhà thiết kế lại ghi chép màu sắc trên quyển vở, sau đó lại hỏi kỹ những vấn đề khác, Sầm Bách Hạc đều nhất nhất trả lời, ngược lại chính chủ là Kỳ Yến phủi tay làm ông chủ. Nhà thiết kế buồn cười ở trong lòng lắc đầu, ngày xưa Sầm Bách Hạc đến chỗ bọn họ, luôn tiếc chữ như vàng, hiện tại vì quần áo cho một người khác, ngược lại trở nên lải nhải.



Làm cái nghề của bọn họ, gặp qua không ít người đồng tính luyến ái, nhưng mà loại người có thân phận giống Sầm Bách Hạc, có rất ít ai sẽ mặc đồ tình nhân với bạn trai, còn có người căn bản không dám để cho người khác biết tính hướng của bọn họ. Loại chuyện này hắn không tiện nói đúng hay không, nhưng mà người nghiêm túc đối đãi tình cảm, khó tránh khỏi sẽ khiến người ta xem trọng hơn vài phần.



“Thương lượng xong rồi?” Kỳ Yến thấy Sầm Bách Hạc đi tới bên cạnh mìmh, ném tạp chí trong tay đi, “Cuối cùng cũng xong việc.” Cậu chưa bao giờ biết mua bộ tây trang cũng có nhiều chuyện phiền toái như vậy, cậu luôn không thích mua quần áo cũng không thích đi dạo phố, hận không thể tùy tiện xách một bộ quần áo rời đi.



“Nói xong rồi, chỉ cần sửa kích cỡ một ít là được, buổi chiều bọn họ liền đưa lại đây cho chúng ta, ” Sầm Bách Hạc cười, “Bên cạnh có quán cà phê, chúng ta đi qua ngồi một chút.”



Kỳ Yến nhìn đồng hồ, thời gian còn sớm, cách thời gian cơm trưa còn có hơn một giờ, cậu gật gật đầu, “Ưm.”



Hai người đi xuống lầu, phía dưới là nơi chiêu đãi khách bình thường, có vài nam nữ ngăn nắp xinh đẹp đang để nhà thiết kế đo người.



“Kỳ đại sư.”



Kỳ Yến quay đầu lại, nhận ra người chào hỏi với cậu là khách hàng không lâu trước mời xem bói, cậu dừng bước lại gật gật đầu với đối phương: “Quách nữ sĩ.”



Thấy Kỳ đại sư thế mà còn nhớ rõ mình, Quách Khả nhất thời lộ ra nụ cười, dường như có thể được Kỳ Yến nhớ kỹ tên, là một chuyện thực vinh hạnh, “Chuyện lần trước đa tạ có sự hỗ trợ của cậu.”



“Quách nữ sĩ quá khách khí.” Kỳ Yến nhìn về phía Lỗ Quốc Gia đứng ở bên cạnh Quách nữ sĩ, dung mạo hắn tuy rằng không được gọi là đẹp trai thiên hạ vô địch, nhưng quả thật có một gương mặt rất tốt, khí chất nho nhã, tươi cười ôn hòa, nếu không phải từng gặp qua hắn thần trí thất thường ở trại an dưỡng, mặc cho ai cũng không nghĩ ra người đàn ông như vậy sẽ có một mặt chật vật đến thế.



“Kỳ đại sư, ” Lỗ Quốc Gia cũng mặc kệ trong quán còn những người khác, bay thẳng đến khom người với Kỳ Yến, “Lần trước thật sự nhờ có ngài, không thì vợ con tôi không biết phải chịu bao nhiêu uất ức. Sau đó tôi vẫn luôn muốn đến nhà bái phỏng ngài, chỉ là sau khi hỏi thăm người ta, mới biết được ngài đi nơi khác. Sau đó nhiều lần đều muốn đến bái phỏng, lại luôn gặp được các loại chuyện không thể đi được…” Càng nói càng cảm thấy lời này thật sự như là lời khách sáo vậy, ngay chính Lỗ Quốc Gia cũng có chút hoài nghi như vậy.



Nhưng lời hắn nói rõ ràng câu nào cũng là thật, không có chút thành phần nói dối.



“Lỗ tiên sinh khách khí, trước đó anh cố ý tới tìm tôi, lại luôn không thể gặp được, nói rõ anh và tôi không có duyên phận, hôm nay không hẹn mà gặp, vậy chính là có duyên, ” Kỳ Yến cười nói, “Chuyện đi qua liền đi qua, huống chi tôi chỉ là giúp một chuyện nhỏ, hai vị lại cho tôi thù lao phong phú, còn khách khí như thế, tôi liền ngại ngùng.”
Diện mạo nhiều nhất cũng coi như xinh đẹp, nhưng tuyệt đối không phải là diện mạo khiến người ta kinh diễm, cười rộ lên giống như thỏ trắng nhỏ, Sầm ngũ gia coi trọng cậu ta chỗ nào, thiện lương ngây thơ hả?



Đây cũng không phải quay phim thần tượng ngôn tình, loại tiết mục tổng tài bá đạo yêu tiểu bạch thỏ ngọt ngào này, sao lại phát sinh trên người Sầm ngũ gia, càng thần kỳ là tiểu bạch thỏ này mẹ nó còn là đực!



Vốn dĩ mọi người còn chỉ cảm thấy đây là lời đồn, nhưng mà sau đó thấy phương thức ở chung giữa Sầm Bách Hạc và Kỳ Yến, còn có Sầm tam gia trong tối ngoài sáng cho thấy lập trường Sầm gia, tất cả mọi người có loại cảm giác hỗn độn trong gió.



Ai nha mẹ ơi, Sầm gia thế mà lại làm chỗ dựa cho người đồng tính luyến ái trong nhà, quan niệm cũng quá thoáng đi, thật không sợ người khác nhìn nhà họ chê cười à?



Năm đó con trai lớn Viên Sùng An lăn lộn với đàn ông, muốn chết muốn sống náo loạn lâu như vậy, cuối cùng không phải là nước sông không phạm nước giếng, mỗi người một ngả ư?



“Chị Đào, sao chị lại ở chỗ này?” Một quý phụ hoa phục đi đến trong góc phòng, thấy Đào Nghệ Như ngồi một mình, tiến lên nhỏ giọng nói, “Bên ngoài có trò hay để xem, chị cũng không đi xem một cái?”



“Trò hay gì?” Đào Nghệ Như nhấp một ngụm rượu vang trong cốc, hưng trí thiếu thiếu.



“Sầm ngũ gia dắt một người đàn ông tới đây, chị nói có phải trò hay hay không?”



“Sầm ngũ gia dắt một người đàn ông tới đây không tính là gì, nếu hắn dắt một con chó vào, mới xem như trò hay, ” Đào Nghệ Như một tay chống má, rõ ràng là một động tác thật bình thường, bà làm lại vô cùng tao nhã, “Người có thân phận như Sầm ngũ gia, có thể để chúng ta tùy tiện xem náo nhiệt ư? Không đi!”



“Ai, đầu óc chị có phải còn chưa có hoạt động không?” Quý phụ nhịn không được vươn tay chọt trán bà một chút, “Người đàn ông đó cũng không phải là chó mèo nào, mà là bạn trai của hắn, là người đàn ông được Sầm gia ưng thuận, ngay cả Sầm tam gia cũng ra mặt che chở.”



“Hửm?” Đào Nghệ Như nghe nói như thế, cuối cùng cũng có chút hứng thú, “Ý bà là nói, lão ngũ Sầm gia công khai ở cùng một người đàn ông, không phải là giỡn chơi à?”



“Chị nói những người khác dẫn đàn ông tới nơi này chính là giỡn chơi còn có khả năng, nhưng mà cái loại người lãnh tính lãnh tình như lão ngũ Sầm gia, chính là người như thế à?” Quý phụ nói đến đây, lắc đầu nói, “Người đàn ông này còn thực trẻ tuổi, cười rộ lên hai má có lúm đồng tiền, nhìn rất đáng yêu.”



Đào Nghệ Như đặt cốc rượu xuống, kéo áo choàng lông xù: “Tôi đây cũng đi nhìn một cái.”



Hết chương 132