Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 137 : Sui gia

Ngày đăng: 22:40 21/04/20


Trợ lý tiểu Lâm giờ phút này có chút mờ mịt, bởi vì bà chủ lẻ loi một mình nhà bọn họ thực sự có con trai.



Không phải là con nuôi, mà là con trai ruột mất tích hơn hai mươi năm tìm về, nghe nói đứa con trai này còn tốt nghiệp trường top 1 trong nước, thượng khách của Sầm gia, bạn trai Sầm ngũ gia. Nhìn bà chủ giới thiệu mỗi một căn phòng với Kỳ Yến, còn có hầu gái và bảo tiêu trong nhà, trợ lý tiểu Lâm nhìn hợp đồng trong tay, lúc này chỉ sợ dù có hợp đồng tài chính hơn triệu đặt trước mặt bà chủ, bà ấy cũng sẽ không phản ứng một chút.



“Biệt thự rất đẹp, ” Kỳ Yến từ trên lầu đi xuống, nhỏ giọng nói, “Chỉ là có mấy nơi cần phải sửa lại.”



“Chỗ nào con không thích, ngày mai mẹ cho người sửa, ” Đào Nghệ Như gọi quản gia tới, ý bảo hắn nhớ kỹ những thứ Kỳ Yến nói.



“Có mấy chỗ sẽ ảnh hưởng vận thế, có điều cũng không phải vấn đề quá lớn, ” Kỳ Yến đạo, “Ao cá chép trong núi giả bên ngoài phải sửa lại nhỏ hơn một chút, góc cạnh núi giả không cần quá bén nhọn, màu sắc thảm trải sàn không cần quá đậm, hoa văn trên thảm trải sàn quá lạnh, thời gian lâu không tốt với ngài lắm.”



Có đôi khi hoa văn và màu sắc có ảnh hưởng tới lòng người, cho nên lúc trang hoàng nơi ở, rất nhiều người sẽ chọn phong cách trang trí theo màu ấm, như vậy sẽ khiến người ta càng có cảm giác ấm áp mà ngôi nhà mang đến.



Biệt thự của Đào Nghệ Như rất lớn, cũng rất xa hoa, nhưng mà Kỳ Yến phát hiện trong nhà này thiếu một thứ, chính là hơi người.



Phong thuỷ trong căn biệt thự này không vấn đề gì, những thứ mà Kỳ Yến bảo Đào Nghệ Như sửa, đều có khả năng mang đến cảm giác áp lực, trên thực tế không có bao nhiêu quan hệ trực tiếp với vận thế.



Cách sống trước kia của Đào Nghệ Như là dạng gì, Kỳ Yến không rõ ràng lắm, hiện tại sau khi biết bà là mẹ của mình, Kỳ Yến cũng không muốn đi thay đổi thói quen sinh hoạt của đối phương, chỉ hơi thay đổi hoàn cảnh cư trú của bà một chút mà thôi.



Đối với Đào Nghệ Như mà nói, đây là con trai quan tâm bà, trong lòng chỉ có vui vẻ, không có cảm xúc gì khác, nếu không phải thời gian không kịp, bà hận không thể lập tức sai người sửa đổi toàn bộ theo ý Kỳ Yến.



Đào Nghệ Như là một người phụ nữ vô cùng có mị lực, dù ở trước mặt Kỳ Yến, bà có chút chân tay co cóng, nhưng mà nói chuyện với bà vẫn khiến người ta cảm thấy thực vui sướng. Tư tưởng bà rất tiến bộ, càng không có bởi vì mình trở thành mẹ Kỳ Yến mà khoa tay múa chân với cậu, Kỳ Yến cảm thấy phương thức ở chung giữa hai người càng giống chị em, mà không phải mẹ con.



Bầu không khí ở chung như thế cũng làm cho Kỳ Yến thở phào một hơi, nếu Đào Nghệ Như thật sự nơi chốn bày ra tư thái trưởng bối đến quan tâm cậu, ngược lại cậu sẽ không được tự nhiên.



Bữa tối ba người ở lại chỗ Đào Nghệ Như ăn, tối hôm đó Đào Nghệ Như ăn nhiều hơn bình thường nửa bát sa lát rau củ, nói cũng nhiều hơn không ít, có điều bà không có cứng rắn giữ hai người ở lại, chỉ vươn tay ôm Kỳ Yến, cười nói với cậu: “Trở về nghỉ ngơi sớm một chút, sáng ngày mai mẹ sẽ tới xem con.”



Kỳ Yến im lặng gật gật đầu, thấy dáng vẻ Đào Nghệ Như mỉm cười nhìn mình, Kỳ Yến nhịn không được nói: “Ngài cũng đi ngủ sớm một chút.”



Mí mắt Đào Nghệ Như run rẩy, hốc mắt có chút đỏ lên: “Được.”



Kỳ Yến không tiếng động cười cười, xoay người chủ động ôm bà: “Vậy… ngủ ngon.”



“Ngủ ngon.”
Mẹ con hai người ngồi xe mới vừa dừng lại ở Sầm gia, Sầm Bách Hạc liền tự mình đến mở cửa cho Đào Nghệ Như, phía sau hắn là người hầu Sầm gia mặc đồng phục xếp hàng đến chỉnh chỉnh tề tề.



“Hoan nghênh Đào nữ sĩ, hoan nghênh Kỳ thiếu.”



Đồng loạt khom người chào, Kỳ Yến sợ tới mức lui về phía sau một bước, cậu liếc mắt nhìn nhìn Sầm Bách Hạc, đây là quậy cái gì, quay phim ngôn tình thần tượng hả?



Mà Sầm Bách Hạc cũng nhìn phía sau Kỳ Yến, một loạt bảo tiêu mang theo lễ vật, im lặng.



“Sui gia, ” Sầm lão gia tử cười tủm tỉm đi ra, phía sau ông còn có tất cả anh chị em Sầm Bách Hạc đi theo, “Ngài có thể tới, thật sự là khiến nhà của chúng tôi vinh hạnh, mời vào.”



“Sui gia khách khí, ” Đào Nghệ Như tươi cười thân thiết nắm tay Sầm lão gia tử, “Là tôi quấy rầy.”



“Khách quý đến sao lại là quấy rầy?” Sầm lão gia tử vui tươi hớn hở nói, “Về sau chúng ta đều là người một nhà, đừng nói gì mà hai nhà. Đi nào đi nào, vào nhà nói chuyện.”



“Nói đến cũng là người làm mẹ tôi đây thất trách, không biết tiểu Yến thích cái gì, cũng càng không biết Bách Hạc thích cái gì. Cho nên chuẩn bị một ít quà gặp mặt cho Bách Hạc, hy vọng cậu ấy sẽ không ghét bỏ.”



“Không đâu, không đâu, ha ha.”



Thấy Đào Nghệ Như chuẩn bị nhiều quà gặp mặt cho Sầm Bách Hạc như vậy, người Sầm gia đồng loạt thở phào một hơi, xem ra bọn họ không cần lo lắng loại chuyện “gậy đánh uyên ương” xảy ra.



Cơm trưa thực phong phú, vì chiếu cố thói quen ẩm thực của Đào Nghệ Như, một bàn đồ ăn hôm nay phần lớn đều là khẩu vị Thục Dung. Đào Nghệ Như hiểu lễ, người Sầm gia tôn trọng, một bữa cơm ăn đến khách và chủ cùng vui.



Trước khi đến, Đào Nghệ Như đã biết người Sầm gia không tồi với Kỳ Yến, chỉ là đến tột cùng có bao nhiêu không tồi, trong lòng bà không nắm chắc. Hôm nay sau khi giao lưu với người Sầm gia, bà triệt triệt để để yên tâm. Nếu Sầm gia không coi trọng tiểu Yến, hôm nay lúc tiếp đãi bà, cũng sẽ không phí nhiều tâm tư như vậy, ngay cả hoa bày trong phòng, cũng là thứ bình thường bà thích.



Bởi vì coi trọng tiểu Yến, mới có thể nhiệt tình đối đãi với bà như thế.



“Ngày mai tôi sẽ công khai quan hệ mẹ con của tôi với tiểu Yến, ” Đào Nghệ Như uống một ngụm trà, “Không biết sui gia có ý kiến gì?”



Sầm Thu Sinh cười nói: “Tiểu Kỳ có thể tìm được mẹ ruột, cả nhà chúng tôi đều mừng thay cậu ấy, cũng ủng hộ hết thảy quyết định của cậu ấy.”



Hết chương 137