Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 145 : Thiên sư đã sớm không còn

Ngày đăng: 22:40 21/04/20


Tâm tình Hách Mỹ Lệ có chút phức tạp.



Mặc cho ai nhìn thấy một người vĩ đại không được ba giây, liền chen đến trước quán thịt nướng mua mấy xâu thịt dê nướng, tâm tình đều sẽ giống bà.



Có điều còn đừng nói, thịt dê này nướng thật ngon, ngoài giòn trong nộn, thật sự là thơm đến tận xương tủy. Bà và Kỳ Yến mỗi người một cây ăn xong tất cả xiên nướng, mới lắc la lắc lư về nhà.



“Đến, uống chút trà nóng, ” Hách Mỹ Lệ mở hệ thống sưởi hơi, bỏ đi áo khoác trên người, “Cậu ăn cơm chiều chưa?”



Kỳ Yến gật đầu: “Ăn rồi ạ.”



“Vậy thì tốt, ” Hách Mỹ Lệ mang trái cây điểm tâm đặt lên bàn, “Kỳ thật ta cũng không thích nấu cơm.”



Kỳ Yến: vậy dì hỏi cháu như vậy, chỉ là muốn khách khí một chút thôi sao?



Hách Mỹ Lệ thả lỏng, Kỳ Yến cũng không khách khí với bà, túm một nắm đậu phộng bắt đầu lột: “Dì Hách, việc này có dì tới hỗ trợ mới được, cháu trẻ tuổi, cũng không biết đại nhân vật giới huyền thuật chúng ta, cho nên còn mong dì mời những cao nhân ẩn cư nơi phố phường đó ra.”



“Việc này không dễ làm, ” Hách Mỹ Lệ lắc lắc đầu, “Mấy người đó hiện tại đều là tính tình không quản chuyện, nếu bọn họ muốn ra thì đã sớm lộ ra rồi.”



Kỳ Yến nghe vậy hiểu rõ gật gật đầu, “Nếu như vậy, cháu lại suy nghĩ biện pháp khác đi.”



“Người trẻ tuổi dễ dàng từ bỏ như vậy hả?” Hách Mỹ Lệ nhướn mày, “Đây cũng không phải là thói quen tốt.”



Đậu phộng hơi khô, Kỳ Yến muốn uống miếng nước, nhớ tới khi còn bé sư phụ nói khi ăn đậu phộng không thể uống nước, không thì dễ dàng tiêu chảy, vì thế cậu thu tay trở về: “Người lớn tuổi, muốn sống cuộc sống bình thản là đúng. Nếu sư phụ của cháu còn tại thế, cháu cũng hy vọng ông ấy sống hài lòng, khiến người ta khó khăn không phải là ước nguyện ban đầu của cháu.”



“Huống chi… thiên sư cũng là dân chúng, hạnh phúc của họ cũng nên được người ta bảo vệ.” Kỳ Yến cười hì hì nói, “Cháu chính là thanh niên tốt kính già yêu trẻ.”



Hách Mỹ Lệ bật cười: “Ta thấy cậu là thanh niên mặt dày đấy chứ.”



Kỳ Yến cười hì hì gãi gãi đầu, không có đề cập chuyện trước đó với Hách Mỹ Lệ nữa, mà là hàn huyên với Hách Mỹ Lệ một hai giờ.



“Nói chuyện lâu như vậy, ta cũng quên thời gian, ” Hách Mỹ Lệ nhìn giờ, “Lúc này cũng đã qua thời gian ngủ dưỡng sinh của ta rồi, cậu cần đi về.”
“Lòng người phức tạp, chính nhân loại chúng ta xem không hiểu, nhưng mà thiên nhiên có thể nhìn rõ ràng, ” Kỳ Yến nói, “Cho nên cháu mới muốn mượn khí long mạch đến trấn áp.”



“Long mạch…” Tay bà cụ đan áo len vừa lệch, kim thiếu chút nữa đâm vào tay mình, “Cậu có biết long mạch ở chỗ nào không?”



“Long mạch không chỗ nào không có, long mạch có thể tìm ra ở xung quanh, ” Kỳ Yến trả lời, “Chúng ta chỉ cần bày trận pháp ở năm sông bốn biển là được.”



“Việc này…” Bà cụ đan áo len có chút động lòng, bà nhìn vài lão đồng bọn khác, “Việc này… không phải vài người chúng ta có thể làm được.”



“Chúng ta làm không được, còn có quốc gia, ” Kỳ Yến cười, “Các vị tiền bối hẳn cũng biết tiểu tổ đặc biệt tồn tại, việc vặt vãnh chúng ta không muốn làm, có thể gọi bọn họ đi làm.”



“Việc này ngược lại rất thú vị, ” lão Lý xoa tay nói, “Cũng nên để mấy người trẻ tuổi đó nhìn thấy sự lợi hại của mấy lão già chúng ta.”



Ông Vương cũng có chút động lòng, có điều ông nghĩ nhiều hơn ông Lý một chút, “Quốc gia sẽ trả lộ phí xe cho chúng ta sao?”



“Trả, không chỉ trả tiền xe, còn cho đãi ngộ cao nhất.”



“Đây không phải là du lịch miễn phí hả?” Bà cụ đan áo len ánh mắt sáng ngời, “Bà già cách vách mỗi ngày chém gió là bà ta đi đây đi kia du lịch, tui nghe mà lỗ tai cũng mọc kén luôn, lần này tui đi ra ngoài lắc lư một tuần, rảnh rỗi cũng nhắc tới với bà ta, phiền chết bà ta.”



Kỳ Yến: bà à, trọng điểm của ngài có phải có chút không đúng không?



Lúc này trong tiểu tổ đặc biệt, Triệu Chí Thành đột nhiên hắt xì vài cái, hắn sờ sờ cái mũi mình, nghi hoặc nhìn chốt mở hệ thống sưởi hơi, hệ thống sưởi mở mà, sao hắn cảm thấy có chỗ nào là lạ?



“Đội trưởng, ” Ân Na ôm di động vẻ mặt kích động chạy tới, “Thiên sư, thiên sư…”



“Thiên sư gì?” Triệu Chí Thành lật một tờ báo cáo trong tay, có chút không để ý.



Thiên sư đã sớm không còn, kích động nữa cũng vô dụng.



Hết chương 145