Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 151 : Đỏ tươi như máu

Ngày đăng: 22:40 21/04/20


“Ê, cậu làm sao vậy?”



Lữ Cương cướp được đồ ăn vặt của Kỳ Yến, đang ăn đến là vui vẻ, phát hiện sắc mặt Kỳ Yến không đúng lắm, một mặt lo lắng cậu cố ý làm bộ đùa giỡn mình, lại lo lắng cậu thật sự có chuyện, vì thế kháp vài cái chỉ quyết, muốn căn cứ tướng mạo của Kỳ Yến tính toán, đáng tiếc gã học nghệ không tinh, còn chưa có thấy rõ tướng mạo Kỳ Yến, đã cảm thấy ánh mắt vô cùng đau đớn, ngay cả nước mắt cũng sắp rơi xuống.



“Kỳ đại sư!” Bùi đại sư vốn dĩ không tính toán đi quấy rầy Kỳ Yến và Lữ Cương nói chuyện phiếm, sau khi nghe giọng Lữ Cương có chút không đúng, vội vàng từ lều trại bên cạnh chạy ra. Ông vừa thấy tướng mạo Kỳ Yến, liền nhận thấy không ổn, vội lấy pháp khí trên người ra, đặt trước mặt Kỳ Yến, rất nhanh kháp chỉ quyết, “Lập tức tuân lệnh, sát khí lui tán!”



“Rắc!” Vài giây sau, pháp khí đặt trước mặt Kỳ Yến vỡ nứt, Bùi đại sư kinh hãi nhìn một màn này, nhưng mà ông không cảm nhận được xung quanh có bất luận thứ gì không thích hợp, đến tột cùng là ai đang nhằm vào Kỳ đại sư, lại có năng lực cường đại như vậy.



“Bùi đại sư, không cần lo lắng, tôi không sao.” Kỳ Yến giận tái mặt nói, “Bất quá là có người lấy bát tự tôi hạ độc thủ mà thôi.”



“Cậu là óc heo hả, bát tự lại để cho người khác biết, ” Lữ Cương đem tất cả pháp khí trên người đặt trước mặt Kỳ Yến, lấy tốc độ nhanh nhất bình sinh bày ra một cái tụ linh trận, “Cậu muốn chết cũng chả sao, ít nhất chờ đem trận pháp hôm nay bày thành công rồi lại chết.”



“Ai nói tôi muốn chết?” Kỳ Yến không còn lời gì để nói mà nhìn Lữ Cương, “Anh không thể nói tôi tốt một chút hả?”



“Phong thủy sư có thể đem bát tự của mình cho người khác biết, tôi còn chưa từng thấy mấy ai.” Lữ Cương ngoài miệng không lưu tình, động tác trên tay lại không ngừng, tuy rằng trong ngắn ngủn mấy phút đồng hồ, pháp khí gã đặt ở trước mặt Kỳ Yến nát hết non nửa, gã cũng chỉ một bên đau lòng, một bên tiếp tục hộ pháp cho Kỳ Yến.



Kỳ Yến cũng rất nhanh kháp một cái chỉ quyết, chặn ác ý từ bốn phương tám hướng vọt tới, cậu lấy ra một cây bút ngọc, đây là pháp khí cậu thường dùng, tuy rằng linh lực không phải là đặc biệt cường đại, nhưng mà cậu lại thích dùng cái này vẽ bùa, bởi vì dùng thuận tay.



“Thiên chi linh, địa chi tâm, lập tức tuân lệnh, ác linh hiện thân!”



Theo phù triện trên mặt đất vẽ thành công, những phù triện đó nhất thời phát ra ánh sáng vàng, trong đêm đen phát ra vầng sáng chói mắt.



“Kỳ đại sư!” Đám người Hướng Cường chú ý thấy không thích hợp, muốn lại nói chuyện với Kỳ Yến, lại bị Kỳ Yến liếc mắt một cái trừng trở về.



“Đừng có lại đây! Lui xa một chút!” Bút ngọc trong tay Kỳ Yến không ngừng, một cái lại một cái phù triện tản ra kim quang không ngừng xuất hiện trong đêm đen, giống như hiệu ứng năm xu trong phim huyền huyễn trước kia, không chân thật đến độ khiến mọi người đều choáng váng.



Trước kia bọn họ nhìn Kỳ đại sư thi pháp, nhiều nhất cũng chỉ nghe thấy gió thổi linh tinh, chưa bao giờ nhìn thấy hiệu quả quang ảnh kỳ lạ như thế, lần đầu tiên nhìn thấy tình cảnh thần kỳ thế này, bọn họ đều có chút ngây ngốc.



Kỳ Yến đã sớm đoán được, người sau lưng đó khẳng định sẽ nhịn không được hạ độc thủ với cậu, từ lúc Đào Ngôn đem bát tự của cậu tiết lộ ra ngoài, cậu liền đoán được.
Trên thực tế bát tự này là thật, nhưng mà không biết Kỳ Yến đó đến tột cùng gặp cao nhân gì, cứu được một cái mạng cậu ta, cho nên mới có thể sống đến hiện tại. Đây nhìn như là bát tự của một người chết, nhưng mà lại ngầm mang một đường sinh cơ.



Có điều lúc lão hạ chú, không chỉ dùng tên Thẩm Khê, còn có Kỳ Yến.



Trong trận tâm đặt một cái bát tráng men, trong bát dùng máu ngâm một con búp bê chú ngữ viết bát tự và họ tên. Bởi vì không ai có thể lấy được tóc và máu Kỳ Yến, cho nên chỉ có thể lấy quần áo Kỳ Yến đã từng mặc đến làm con búp bê này.



“Ùng ục ùng ục.” Búp bê trôi nổi trong bát thật lâu, như thế nào cũng không chìm xuống, cuối cùng Đàm thiên sư dùng máu trên đầu ngón tay mình vẽ phù triện ném vào trận tâm, búp bê đó mới rốt cuộc chậm rãi chìm xuống.



Đầu tiên là chân, sau đó là thân thể, cổ, chỉ còn lại nửa cái đầu còn chưa có chìm vào trong máu loãng.



“Tìm được!” Kỳ Yến đột nhiên mở mắt ra, điểm một cái ở giữa trán mình, sau đó kháp một cái chỉ quyết, hai tay nặng nề vỗ vào trận tâm.



Mọi người nghe được một tiếng chim hót ngẩng cao thê lương, tuy rằng bọn họ chưa bao giờ nghe qua loại âm thanh này, nhưng mà trực giác nói cho bọn họ biết, đây là tiếng phượng hót, phượng hoàng khấp huyết, dục hỏa trùng sinh!



“Oành!”



Trong huyết trận, bát tráng men nổ tung, mảnh sứ nổ vỡ bay ra ngoài, chui thật sâu vào hai mắt Đàm thiên sư.



“A!”



Hai mắt Đàm thiên sư tối sầm, ôm hai mắt ngã xuống trong huyết vụ nồng đậm.



Trận pháp lấy máu mà thành nhất thời tản ra, khó thành hình nữa.



Búp bê huyết chú kia nằm trên mặt đất đầy máu, nửa bên mặt sạch sẽ như tuyết, nửa bên mặt đỏ tươi như máu.



Hết chương 151