Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 18 : Vận khí kỳ ba

Ngày đăng: 22:38 21/04/20


Cao Bàn Tử tìm Kỳ Yến làm chuyện này, chính là nhìn trúng việc người thanh niên Kỳ Yến này có bản lĩnh đích thực nhất định, nhưng mà ở đế đô lại không có bao nhiêu danh khí. Người như vậy khẳng định sẽ nóng lòng mở rộng thị trường, cũng nguyện ý ký hiệp định giữ bí mật với bọn họ.



Nào biết vị Kỳ đại sư này danh khí không lớn, cái giá cũng không nhỏ, ngay cả chút mặt mũi cũng không cho, khó trách kém nổi danh hơn những đại sư khác ở đế đô.



Cao Bàn Tử tức giận đến sắc mặt đỏ bừng, lúc xuống cầu thang, còn không cẩn thận trẹo chân. Hắn trừng mắt liếc nhìn cầu thang một cái, cái tiểu khu rách này, thang máy bị trục trặc không nói, ngay cả hành lang cũng nhỏ hẹp như vậy.



“Cái gì mà đại sư, lại đi ở loại tiểu khu rách nát này!”



Hắn oán hận mắng một tiếng, quay đầu thấy hai bà bác xách theo đồ ăn liếc nhìn hắn. Hắn còn chưa mở miệng, hai bà bác liền hừ một tiếng, ấn mở cửa thang máy đi vào.



“Bệnh thần kinh.”



Một khắc cửa thang máy đóng lại, ba chữ kia nhẹ nhàng bay ra.



Cao Bàn Tử bị nghẹn đến một câu cũng nói không nên lời, sau khi ngồi trên xe, mới nhớ tới việc gọi điện thoại cho Lục Tuyền, đem sự tình thêm mắm dặm muối nói với Lục Tuyền, Lục Tuyền bên kia không nói gì thêm, chỉ kêu hắn về trước.



Cúp điện thoại, Cao Bàn Tử chửi nhỏ một câu, vô cùng bất mãn với thái độ của Lục Tuyền.



Làm người đại diện của Lục Tuyền, so với ai khác hắn đều hiểu rõ Lục Tuyền căn bản không phải cái gọi là bạch phú mỹ (bạch phú mỹ: trắng giàu đẹp), hết thảy đều là giả vờ. Hiện tại bên phía Tôn gia đã biết tình huống chân thực của Lục gia, không nguyện ý để hai người kết hôn, mới âm ĩ ra nhiều chuyện như vậy.



Tôn gia ở trước mặt hào môn chân chính, có thể không tính là cái gì, nhưng mà đối với rất nhiều nghệ nhân liều chết liều sống đoạt tài nguyên, đoạt quyền phát ngôn mà nói, Tôn gia đã được gọi là hào môn phú quý. Cái chuyện sau khi Tôn gia biết chân tướng, sẽ không nguyện ý để Lục Tuyền vào cửa, hắn đã sớm đoán được.



Hiện tại để có thể gả vào Tôn gia, Lục Tuyền cầu thần bái phật, nương theo dư luận tạo áp lực cho Tôn gia, phương pháp gì cũng dùng qua, nhưng mà thái độ bên phía Tôn gia vẫn vô cùng ba phải thế nào cũng được, thái độ của mẹ Tôn Tường đối với Lục Tuyền cũng thực lãnh đạm, về sau dù cho có gả vào cửa, thì sống cũng không dễ.



Trong tay hắn đã có hai người mới rất có tiềm lực, nếu không phải là muốn Lục Tuyền giúp đỡ dẫn dắt nhân khí, hắn thật sự không muốn quản cái việc rách nát của Lục Tuyền. Hiện tại cái vòng luẩn quẩn này cạnh tranh kịch liệt như vậy, không có tác phẩm nhìn được, lại không có sắc đẹp áp chế những sao nữ khác, ngay cả đề tài lăng xê cũng không có gì mới mẻ, nhân khí sao có thể lên được?



Lăn lộn ở tuyến hai lâu như vậy, Lục Tuyền hiện tại không tiến ngược lại còn lui, kịch bản tốt không lấy được, phát ngôn có chút cấp bậc thì một cái cũng không có, mở đầu cực tốt nhưng kết quả thành như vậy, thật sự là tìm đường chết.



Thấy Cao Bàn Tử không thể chờ đợi được mà cúp điện thoại, Lục Tuyền nhìn chằm chằm màn hình di động thật lâu, cuối cùng cắn răng gọi điện thoại cho bạn bè trong giới.
“Đúng vậy,” Kỳ Yến cười hì hì nói, “Chỉ tiếc học nghệ không tinh, chỉ có thể nhìn ra ai mệnh tốt mệnh không tốt, nói ví dụ như tướng mạo của anh, tôi có thể nhìn ra được.”



Nói xong cậu hâm mộ ghen tỵ nói: “Mệnh ngày sau đại phú đại quý như anh, bình thường tôi rất ít nhìn thấy. Có điều… trên lỗ tai anh có phải có một nốt ruồi không?”



Cậu trai mờ mịt lắc đầu, bắt đầu nhớ lại xem trên lỗ tai mình đến tột cùng có nốt ruồi hay không, Lâm Lâm bị hắn cưỡng ép sợ tới mức sắc mặt trắng bệch, chỉ là dao nhỏ đặt ngay trên cổ cô, xúc cảm lạnh lẽo khiến cô một cử động nhỏ cũng không dám.



Kỳ Yến đi từng bước một tới gần, dừng lại ở chỗ cách cậu trai ba bước, “Anh bạn, lúc anh đi học, có phải thường thường có bạn học nữ trộm nhìn anh không?”



Cậu trai nghĩ nghĩ: “Có.” Thật nhiều ký ức thời học sinh đã không còn quá rõ ràng, nhưng mà sau khi được người trẻ tuổi mặt con nít trước mắt nhắc nhở, hắn thật sự cảm thấy có không ít bạn học nữ đã từng trộm nhìn lén mình.



“Anh nói xem anh tạo bao nhiêu nghiệt, tổn thương trái tim của bao nhiêu cô gái?” Kỳ Yến nhíu nhíu cằm, “Kẻ địch chung của phái nam mà!”



Đối với người như thế này, thỏa mãn lòng hư vinh nam nhân của hắn là chuyện vô cùng quan trọng. Trong cuộc sống, thường có một số người luôn tự biên tự diễn là có bao nhiêu người thích họ, tuy rằng trên thực tế căn bản chẳng có ai hiếu kỳ với bọn họ cả.



Người con trai trẻ tuổi cầm dao này chính là thuộc loại người cực độ tự ti, không thì dưới tình huống như vầy, hắn cũng sẽ không cảm thấy hứng thú với lời nói thổi phồng của cậu.



Bởi vì không có ai khích lệ hắn, cho nên khi có một người nguyện ý khích lệ hắn, liền có vẻ vô cùng trân quý.



Ngay khi đối phương bị các loại lời nói thổi phồng của cậu, thổi đến cả người đều hưng phấn, Kỳ Yến một phen bắt được tay người thanh niên, đẩy cô gái bị hắn giam ở trong ngực ra ngoài, trở tay gõ một cái trên mu bàn tay hắn, dao nhỏ trong tay hắn theo đó mà rơi xuống.



Cô gái bị Kỳ Yến đẩy ra cũng thông minh, nhặt dao nhỏ lên liền chạy tới chỗ nhiều người, phát huy tốc độ chạy nhanh nhất trong cuộc đời, rất nhanh liền cách Kỳ Yến và cậu trai trẻ tuổi vài chục bước.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 



Kỳ Yến: hãy gọi tôi là tiểu Tiền Tiền vận khí kỳ ba thấy việc nghĩa hăng hái làm.



Hết chương 18