Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 20 : Nguyền rủa

Ngày đăng: 22:38 21/04/20


Kỳ Yến thật không ngờ Sầm Bách Hạc sẽ đột nhiên nói những lời này, vẻ mặt cậu không giải thích được nhìn về phía Sầm Bách Hạc: “Lời này của Sầm tiên sinh là có ý gì?”



Năng lực quan sát và năng lực liên tưởng của vị Sầm ngũ gia này thật sự quá cường hãn, khó trách người khác nhắc tới hắn liền có vẻ mặt kính sợ, tâm tư rất tinh tế.



Thấy vẻ mặt Kỳ Yến mờ mịt, ngón tay tái nhợt của Sầm Bách Hạc vuốt nhẹ vài cái trên chiếc cốc chân dài, cười cười: “Không có gì, chỉ là thuận miệng nói thôi.”



Cơm ăn xong, Sầm Bách Hạc đưa Kỳ Yến về nhà, lúc đi ngang qua tiệm vịt nướng, Kỳ Yến chưa từ bỏ ý định xem xét tiệm vịt nướng vài lần, tiệm vịt nướng này buôn bán rất tốt đến buổi chiều quả nhiên đã đóng cửa, không biết ngày mai cậu đi lấy vịt nướng, nhân viên cửa hàng còn có thể nhận ra cậu không?



Nhưng dù có nhận ra cậu, thì chỉ sợ vịt nướng cũng đã hỏng không thể ăn. Nghĩ vậy Kỳ Yến liền cảm thấy sâu sắc hối hận, vừa rồi lúc đi đến đồn công an, sao lại quên mang theo vịt nướng của mình, lãng phí lương thực đáng xấu hổ!



“Kỳ đại sư?” Sầm Bách Hạc nhận thấy cảm xúc của Kỳ Yến dường như có chút không thích hợp, nhìn thoáng qua ngoài cửa sổ, “Có chỗ nào không đúng ư?”



Kỳ Yến cười lắc lắc đầu, sau khi xe đến cửa tiểu khu, Kỳ Yến đi xuống xe nói với Sầm Bách Hạc, “Đa tạ Sầm tiên sinh, hẹn gặp lại.”



Sầm Bách Hạc hơi hơi gật đầu, “Đừng khách khí.”



Cửa sổ xe chậm rãi đóng lại, Kỳ Yến nhìn xe Sầm Bách Hạc càng lúc càng xa, hừ hừ hát nhỏ đi về phía tiểu khu, còn chưa đi quá hai bước, đã bị hai người ngăn cản.



“Mày chính là Kỳ Yến à?” Người nói chuyện mặc jacket da, liếc mắt đánh giá Kỳ Yến một cái, nói với tên đồng bọn: “Chính là cậu ta.”



Đồng bọn không nói hai lời, cùng với nam jacket giữ chặt tay Kỳ Yến, một trái một phải mang cậu lên một chiếc xe bên cạnh, rầm một tiếng đóng cửa xe lại.



Bị người ta dùng phương thức “bắt cóc” mang lên xe, đây là lần đầu tiên Kỳ Yến được trải nghiệm. Cậu nhìn về phía nam jacket ngồi ở bên phải mình, vẻ mặt đối phương không kiên nhẫn, bộ dạng không muốn phản ứng Kỳ Yến. Nam nhân ngồi ở bên trái cậu bộ dạng xấu xí, râu ria xồm xoàm, thoạt nhìn chính là cái loại mệnh không tốt.




Cô gái bồi rượu bị tát rượu đầy mặt, nhưng ngay cả lau cũng không dám lau, sau khi liên tục giải thích với Tôn Tường, liền đứng dậy đi ra ngoài phòng.



Khi đi ngang qua bên người Kỳ Yến, bị Kỳ Yến gọi lại.



Hốc mắt cô gái bồi rượu hơi hơi đỏ lên, cũng không dám thật sự để nước mắt rơi xuống, cô khẽ lắc đầu với Kỳ Yến, ý bảo cậu không cần đối nghịch với Tôn Tường. Mấy đại thiếu gia có tiền đó, có rất nhiều phương pháp xử người, tuổi cậu trai này nhìn qua không khác em gái cô cho lắm, nào có từng ăn đau khổ như thế.



Thật không ngờ Kỳ Yến lại không nói gì với cô, chỉ đem một cái khăn ướt còn chưa mở ra đặt vào lòng bàn tay cô, sau đó nói với cô một tiếng cám ơn.



Cô gái bồi rượu không nói gì, nắm khăn ướt lập tức đi ra.



Kỳ Yến cười như không cười dựa vào khung cửa, nhìn Tôn Tường nói: “Mày mang gian, mắt mang tà, miệng cay nghiệt, tai vô phúc, mệnh cách của Tôn thiếu cũng không quá tốt, chỉ sợ là mệnh số thọ ngắn phúc mỏng, gia đình không yên.”



Cậu vừa nói ra lời này, ánh mắt nam mỏ nhọn và nam jacket nhìn Tôn Tường nhất thời liền thay đổi, mang theo chút vui sướng khi người gặp họa và đồng tình.



Những người khác trong ghế lô thì lại hít một ngụm khí lạnh, tiểu bạch kiểm này mạnh nha, mở miệng liền nguyền rủa người ta, thật là không may mắn.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:



tiểu Tiền Tiền: tôi cứ lẳng lặng mà nhìn anh tìm đường chết.



Hết chương 20