Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Chương 27 : Người cùng chịu
Ngày đăng: 22:38 21/04/20
Đại khái qua hơn mười phút, xe cứu thương rốt cuộc chạy tới tiểu khu.
Khi Lâm Ngọc được y tá dùng cáng nâng lên xe, ma xui quỷ khiến mà liếc mắt nhìn ra sau một cái, liền thấy nam nhân mặt trẻ con đêm qua giúp cô mở cửa thang máy. Tiếc là cô chỉ kịp liếc mắt một cái, đã bị nâng lên xe, cùng lên xe với cô chính là trưởng phòng quản lý tài sản và dì Vương.
Rất nhanh cô liền mơ mơ màng màng ngủ say, một khắc trước khi ngủ, cô lại một lần nữa nhớ tới ánh mắt của nam nhân mặt trẻ con đêm qua nhìn cô.
Giống như đang nhìn cái gì đó trên người cô, lại giống như chỉ tùy ý liếc mắt một cái, có lẽ chỉ là cô quá đa nghi.
Để an ủi Vương Hàng “bị chấn kinh”, Kỳ Yến đành phải bồi hắn đi ăn cơm trưa.
Đi ngang qua hẻm nhỏ cổ xưa ngày hôm qua, cậu bảo Vương Hàng ngừng xe ở ven đường, xuống xe nhìn tình huống trong ngõ hẻm.
Khác với sự yên tĩnh quỷ dị chiều hôm qua, hiện tại trong con hẻm người đến người đi, vô cùng náo nhiệt.
Lúc này đang lúc nghỉ hè, rất nhiều đứa trẻ chơi đùa dưới tàng cây đa, vài vị chuyên gia thực vật đang vây quanh cây đa nghiên cứu nguyên nhân nó đột nhiên rụng lá phạm vi lớn.
Mấy người già lo lắng nhìn cây đại thụ này, miệng nhắc tới việc khi bọn họ còn bé thì cái cây này đã ở đây linh tinh.
“Cậu bé đi ngang qua nơi này à?” Một ông cụ thấy bộ dạng Kỳ Yến xa lạ, hẳn không phải là hàng xóm láng giềng, liền nhiệt tình chỉ chỉ phía trước, “Bên này là ngõ cụt, không qua được, cậu ra bên ngoài đi mới được.”
“Dạ, cám ơn ngài.” Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn cây đa lớn này, phát hiện rất nhiều lá trên tán cây đã ố vàng, trong gió nhẹ phát ra tiếng vang xào xạc.
“Cái cây này đến hiện tại đã có mấy trăm tuổi rồi đó, ” ông cụ chú ý thấy Kỳ Yến đang nhìn cây đại thụ, cho rằng cậu đang tò mò vì sao cái cây này lớn như vậy, bắt đầu giải thích với cậu, “Bình thường tuổi thọ của cây đa đều không có dài như vậy, có điều nó là một ngoại lệ. Mấy năm nay vẫn luôn rất tốt, cũng không biết xảy ra chuyện gì, ngày hôm qua sau khi đổ một trận mưa, lá lại đột nhiên rơi nhiều như vậy.”
Trong giọng nói của ông cụ tràn đầy lo lắng, trong hai mắt đùng đục mang theo đau lòng và hoài niệm, giống như đang chìm trong ký ức đã qua.
“Lúc ông tám tuổi, nó đã rất cao rất lớn, trong chớp mắt liền trôi qua nhiều năm như vậy…”
Nghe ông cụ nhắc tới, ánh mắt Kỳ Yến đảo qua cây đại thụ được vô số người lo lắng, cười nói: “Lão gia tử ngài yên tâm, cây này khẳng định không có việc gì. Có lẽ là tâm tình nó tốt, muốn thay lá thôi.”
“Ăn rồi, hiện tại đang bị nhốt ở trong thang máy không ra được.”
“Sao lại bị nhốt ở trong thang máy?” Giọng điệu Sầm Bách Hạc tăng thêm, mày theo sát đó nhăn lại, ngay cả anh trai nhà mình đứng ở cạnh hoa viên dưới lầu nhìn hắn cũng không có phát hiện, “Bị nhốt ở tầng mấy, có vấn đề về an toàn hay không?”
Kỳ Yến nghe giọng điệu lo lắng của Sầm Bách Hạc trong điện thoại, thoải mái cười ra tiếng: “Không có việc gì, anh không cần lo lắng, quản lý sẽ rất nhanh chạy tới. Mấy ngày gần đây khẩu vị của anh thế nào, có cảm nhận được mị lực của mỹ thực không?”
“Ngắn ngủn trong một tuần, tôi mọc thêm hai cân thịt, ” Sầm Bách Hạc một tay đỡ ban công, dùng giọng điệu đùa giỡn nói, “Không phải cậu nói tôi là quý nhân trăm năm khó gặp được một lần sao? Tôi vừa vặn lúc này gọi điện thoại cho cậu, có thể khiến vận khí cậu tốt lên, sau đó gặp dữ hóa lành hay không?”
Kỳ Yến còn chưa kịp trả lời vấn đề này, ngoài thang máy liền truyền đến tiếng gõ vang.
“Người bên trong xin lui về phía sau sau hai bước, chúng tôi muốn chuẩn bị mở cửa.”
Kỳ Yến híp mắt, nhìn cửa thang máy bị ngoại lực mạnh mẽ mở ra, giọng mang ý cười nói: “Có, gặp được quý nhân như anh, tôi có thể gặp dữ hóa lành, chuyển nguy thành an.”
Vốn dĩ Sầm Bách Hạc chính là người cứu mạng cậu, lời này cậu nói ra khỏi miệng không hề có áp lực.
Sau đó cậu chợt nghe tiếng cười trầm thấp của Sầm Bách Hạc ở đầu kia di động, hiển nhiên đối phương xem lời cậu nói trở thành nói giỡn.
Trên thế giới này, nói lời thật luôn không dễ dàng được người ta tin tưởng.
Sau khi Lâm Ngọc được người của phòng quản lý cứu ra trở về nhà, đăng một cái tin ở trong nhóm.
Ngọc Chi Linh: tui đã bình an về nhà, hình như manh soái ca có một hảo cơ hữu, lúc bị nhốt trong thang máy, đối phương vẫn luôn giữ điện thoại với cậu ấy. Với lại trước khi cậu ấy nghe máy, tui phát hiện hình như cậu ấy trộm làm một chuỗi thủ thế, không biết có phải là tác dụng tâm lý hay không, tui cảm thấy sau khi cậu ấy làm xong những thủ thế đó, cảm giác an toàn cả người đều đề cao không ít.
Nhóm cơ hữu sôi nổi đi ra an ủi cô, còn có người nói đùa, có lẽ manh soái ca này là một người yêu thích cosplay, thừa dịp rảnh rỗi luyện tập, tranh thủ cơ hội bỗng nhiên nổi tiếng tại buổi họp mặt anime.
Rất nhanh trọng điểm nói chuyện phiếm trong nhóm lại chuyển dời đến tình bạn giữa manh soái ca và cơ hữu của cậu ấy, Lâm Ngọc tắt nhóm đi, nhìn notebook trên bàn sách, lại có một loại cảm giác sợ hãi không dám mở ra.
Hết chương 27