Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 38 : Chưởng môn nhân

Ngày đăng: 22:38 21/04/20


Dọc theo đường đi Lý Phúc hết sức nịnh hót Kỳ Yến, cho dù thái độ của Kỳ Yến đối với lão có vẻ có chút lãnh đạm, cũng không thể dập tắt nhiệt tình của lão.



Sau khi đưa Kỳ Yến về nhà, nếu không phải thời gian đã muộn, lại thêm lo lắng cho người nhà còn ở bệnh viện, không chừng Lý Phúc sẽ còn mặt dày mày dạn ở lại lôi kéo làm quen với Kỳ Yến. Dương Cương đồng hành với lão cũng không tốt hơn được chỗ nào, chỉ có điều ông ta từng giao tiếp với Kỳ đại sư mấy lần, biết vị đại sư này tính cách lạnh nhạt, cũng không thích vô nghĩa quá nhiều với người ta, cho nên cuối cùng cũng chỉ có thể cùng Lý Phúc rời đi.



Sau khi hai người cung kính nói lời từ biệt Kỳ đại sư, đi ra tiểu khu mới phát hiện toàn thân mình buộc chặt, hầu như còn chưa giảm bớt từ trong cảm xúc khẩn trương vừa rồi.



“Lão Dương, trước kia ông nói vị Kỳ đại sư này có bản lĩnh, kia thật đúng là nói lời khiêm tốn.” Lý Phúc nhìn Dương Cương vẻ mặt nghiêm nghị bên cạnh, “Đây không phải có bản lĩnh, quả thực chính là nghịch thiên.”



“Trong lòng tui lúc này cũng còn sợ hãi, ” trải qua chuyện hôm nay, Lý Phúc mới biết mình coi thường bản lĩnh của Kỳ đại sư, “Kỳ đại sư còn trẻ như vậy, đã có bản lĩnh như thế. Thừa dịp cậu ấy còn chưa tới lúc thanh danh đại thịnh, chúng ta nắm chặt cơ hội ôm đùi, qua một đoạn thời gian, dù chúng ta muốn ôm đùi, xếp hàng cũng không đến phiên chúng ta.”



Bọn họ là người làm ăn, dù có không tin thần linh, cũng biết mang lòng kính sợ, kính sợ chung quy vẫn tốt hơn mạo phạm. Giống như bọn họ coi như còn tốt, bao nhiêu phú hào vào lúc năm mới vì muốn giành một nén hương đầu tiên mà tiêu tiền vô số, còn có bao nhiêu người giàu có muốn đạt được quan hệ tốt với đại sư nổi danh, mà rất nhiều rất nhiều người đều vung tiền vào miếu thờ hoặc là đạo quan?



Loại đại sư độc lai độc vãng, không có phòng làm việc, không có đồng môn như Kỳ đại sư, trong giới thầy phong thủy đế đô, còn thật sự là có chút hiếm thấy.



Bên này Kỳ Yến tiễn bước Lý Phúc và Dương Cương, cả người đều lười nhác nằm trên giường, đã thật lâu không hao phí linh lực như vậy, vậu cần ngủ một giấc thật ngon để bồi bổ.



Cậu cho là mình mệt, khẳng định sẽ một đêm ngủ thẳng đến hừng đông, chỉ có điều lúc nửa đêm, cậu mơ thấy ông cụ.



Ông cụ vừa lấy chổi lông gà cũ nát gõ đầu cậu, vừa mắng: “Ngủ ngủ ngủ, chỉ biết ngủ, trên trời cao rớt tiền xuống, mày còn không đi nhặt.”



“Binh!”



Kỳ Yến từ trên giường rớt xuống, cậu sờ sờ trên đầu giường, thời gian là rạng sáng mười một giờ năm mươi tám phút, cậu quay đầu nhìn về phía ngoài cửa sổ, ánh trăng bên ngoài sáng tỏ đến mức không thể tin được, cậu nhịn không được đứng dậy kéo cửa sổ sát đất ra, đi tới ban công.



Ngẩng đầu nhìn trời, mặt trăng xinh đẹp vắt ở phía chân trời, ánh trăng nhu hòa rải lên đại địa, cực đủ mỹ cảm thanh lãnh nhu hòa.



Một trận gió nhẹ thổi qua, tầng mây phía chân trời tản ra, mặt trăng cực sáng, ánh trăng đẹp đến mức giống như cảnh tượng đã qua PS trong phim huyền huyễn, nở rộ ra vô số ánh vàng.



Những ánh vàng đó nhè nhẹ từng đợt từng đợt, giống như tơ vàng đẹp nhất thế gian, rơi xuống đại địa, có một ít bị cỏ cây hấp thu, có một ít biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, còn có một ít chưa rơi xuống mặt đất, đã biến mất không thấy.



Kỳ Yến ngơ ngác nhìn thịnh cảnh này, còn chưa kịp phản ứng, tơ vàng bay múa bốn phía đã điên cuồng tràn vào người cậu, giống như trên người cậu có thứ gì đặc biệt hấp dẫn chúng nó.



Theo vô số tơ vàng dũng mãnh tràn vào thân thể, Kỳ Yến cảm giác toàn thân mình sảng khoái khó hiểu, cả người vui sướng lâng lâng, nhẹ nhàng, giống như muốn bay lên.



Nhưng mà loại cảm giác này chỉ là một chớp mắt, cậu rất nhanh liền kịp phản ứng, ngồi xuống ngay tại chỗ, cũng không quản mặt đất có bao nhiêu lạnh lẽo, trực tiếp bắt đầu điều xuất linh lực trong cơ thể, mượn số tơ vàng đó tu luyện thuật pháp sư môn.



Nếu cậu không đoán sai, tơ vàng này chính là đế lưu tương, nguyệt hoa chi linh trong đồn đãi sáu mươi năm khó gặp được một lần, có thể mang đến tinh khí cho cỏ cây sinh linh.



Cậu chưa bao giờ nghe nói thứ này cũng có ảnh hưởng với con người, số tơ vàng đó sao lại nhào vào trên người cậu?



Nhưng mặc kệ là nguyên nhân gì, việc này đối với cậu chỉ có chỗ tốt không có chỗ xấu, Kỳ Yến há lại bỏ qua cơ hội tốt như vậy.



Tinh khí ánh trăng hình thành tơ vàng còn đang không ngừng đổ vào Kỳ Yến, cả người Kỳ Yến bao vây trong một mảnh kim quang, quả thực nhận hết trời xanh ưu ái.



Lúc Kỳ Yến chấm dứt tu luyện, đã qua năm sáu giờ sáng, ánh trăng trên trời đã sớm không thấy, không trung phía đông mơ hồ có ánh nắng ban mai xuất hiện.


Sầm Bách Hạc trầm mặc, chỉ vì hắn cần, cho nên liền cho hắn sao?



Hắn đưa tay sờ sờ trái tim nhảy có chút nhanh, hóa ra đây là cảm giác được bạn bè thật lòng đối đãi…



Kỳ Yến thấy Sầm Bách Hạc vươn tay ôm ngực, cho rằng thân thể của hắn khó chịu, lo lắng hỏi: “Có phải chỗ nào không thoải mái hay không?”



Nhìn ánh mắt thân thiết của cậu, Sầm Bách Hạc hơi hơi dời đi ánh mắt, lắc đầu nói: “Tôi không có chuyện gì.”



Ánh mắt Tiền Tiền thật là dễ nhìn, đen trắng rõ ràng sáng sáng ngời ngời, khiến hắn muốn nhìn thêm vài lần, lại cảm thấy ngại ngùng nhìn nhiều.



Để nói sang chuyện khác, Sầm Bách Hạc sờ sờ vành tai có chút nóng lên của mình: “Sư phụ của cậu nhất định là một đại sư đặc biệt giỏi.”



Trong đầu Kỳ Yến hiện ra hình tượng của ông cụ, lôi thôi lếch thếch dung nhan không chỉnh, không có việc gì liền thích đi vạch trần mấy kỹ xảo thần côn gạt người. Lúc hai người một mình cùng một chỗ, ông cụ lười đến mức ngay cả một đầu ngón tay đều không nguyện ý nhúc nhích, hai sư đồ bọn họ vì vấn đề ai đi làm cơm mà thường xuyên phát sinh mâu thuẫn.



Nghĩ như vậy, ông cụ cùng với “đặc biệt giỏi” dường như có quan hệ không quá lớn.



Cậu cười gật đầu, nói với Sầm Bách Hạc: “Ừm, sư phụ nhà tôi chính là chưởng môn nhân đời thứ hai mươi hai của Thiên Nhất môn.”



“Chưởng môn nhân đời thứ hai mươi ba là ai?”



“Tôi…”



Sầm Bách Hạc thấy dáng vẻ Kỳ Yến ngẩng đầu ưỡn ngực, cười nói: “Sư môn của cậu thật lợi hại, thế mà lại truyền thừa nhiều năm như vậy.”



Kỳ Yến cười gượng vài tiếng, không nói cho Sầm Bách Hạc biết, những điều này là sư phụ cậu tự thuật, cậu chưa từng thấy qua bất luận tư liệu gì liên quan tới sư môn hai mươi hai đời trước.



Xét thấy ông cụ có tiền án thích khoác lác, Kỳ Yến vô cùng hoài nghi đây là ông cụ nói hươu nói vượn, có lẽ cậu không phải đệ tử đời thứ hai mươi ba Thiên Nhất môn, mà là đời thứ hai.



Cơ mà sư phụ nhà mình chém gió, làm đồ đệ thì dù quỳ cũng phải giúp ông tiếp tục chém, ai kêu cậu hiếu thuận như thế, tri kỷ như thế.



Xào xạc…



Xào xạc…



Khi Kỳ Yến và Sầm Bách Hạc nói nói cười cười đi ra khỏi núi rừng, lá cây lay động nhẹ nhàng, gió thổi cả người vui vẻ thoải mái. Kỳ Yến khoát tay về phía sau, “Hẹn gặp lại.”



Gió rất nhanh dừng lại, Kỳ Yến lắc lắc mái tóc bị gió thổi loạn, cười tủm tỉm tiếp tục đi về phía trước.



Lúc sắp lên xe, cậu nhìn thấy có lượng lớn xe tải chở vật liệu kiến trúc tới đây, sau khi xe dừng lại, lái xe bái bái về phía đỉnh núi, biểu tình thành kính lại kính sợ.



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình: 



Tiền Tiền: tui chính là chưởng môn nhân đời thứ hai mươi ba phái Thiên Nhất.



Sư phụ: bởi vì môn phái chúng ta chỉ có một mình mi thôi!