Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 42 : Chẳng lẽ còn muốn sống hết thọ mệnh?

Ngày đăng: 22:38 21/04/20


“Hội nghị hôm nay liền tới đây, các phòng…”



Sầm Bách Hạc đột nhiên dừng nói chuyện, các quản lý vốn đang thu dọn tư liệu trên bàn, chuẩn bị rời khỏi công ty toàn bộ dừng động tác trong tay, nghi hoặc nhìn BOSS.



“Tan họp, ” Sầm Bách Hạc khoát tay, ý bảo bọn họ có thể tan, sau đó lấy điện thoại di động ra nghe.



“Tiền Tiền?”



Âm thanh khoan khoái của Kỳ Yến ở đầu kia di động truyền tới: “Tôi chuẩn bị mời anh đến xem phim 3D siêu ma huyễn, có thể lại đây hay không?”



“Có rảnh, hiện tại tôi liền tới.”



“Ông chủ…” Lương Phong chú ý tới ông chủ vẻ mặt sung sướng, bộ dạng chuẩn bị rời đi, nhịn không được mở miệng trêu chọc nói, “Anh đây là muốn cùng giai nhân hẹn hò à?”



Bộ dạng vẻ mặt ửng hồng, khóe mắt đuôi mày đều mang theo không khí vui mừng này, không phải đi hẹn hò với người trong lòng thì là cái chi?



“Đi làm việc cho tốt.” Sầm Bách Hạc cầm lấy áo khoác, sửa sang cà vạt trên cổ, “Không cần nghĩ quá nhiều.”



Lương Phong: …



“Kỳ đại sư à, ” Cái đầu không nhiều tóc lắm của Lưu Thuận bị gió to thổi đến bay loạn, gã nhìn Kỳ Yến tựa vào trên tường không hề có động tác, “Có phải còn thiếu cái gì hay không?”



“Thời gian còn chưa đến, chờ.” Kỳ Yến nhìn di động, Sầm Bách Hạc đại khái còn có hơn mười phút liền chạy tới.



Đoàn người Lưu Thuận khô cằn ở trên nóc nhà phơi nắng mặt trời hơn mười phút, bà xã Lưu Thuận rốt cuộc không thể nhịn được nữa nói: “Kỳ đại sư, đến tột cùng ngài muốn đợi tới khi nào?”



“Đừng ồn, ” Kỳ Yến lười biếng tựa vào trên tường, hai tay khoanh trước ngực, trong tay còn tùy ý mang theo cái chén thanh đồng giá trị xa xỉ kia. Loại thái độ không chút để ý này khiến biểu tình bà xã Lưu Thuận có chút vặn vẹo, ả thở thật mạnh mấy hơi nói, “Kỳ đại sư, đây là vấn đề lớn liên quan tới tính mạng vô số người ở tiểu khu, mong ngài nhất định phải tận tâm.”



Kỳ Yến liếc nhìn ả một cái không nói chuyện, chỉ là nâng chén rượu đặt ở dưới ánh mặt trời, để nó tiếp nhận nắng cháy.



Lưu Thuận thiếu chút nữa khóc lên, cái đồ sưu tầm này không thể phơi nắng to, càng không thể để gió thổi mưa phun, Kỳ đại sư chơi như vậy, cái chén rượu này sẽ chơi hỏng đó.



Nhưng vào lúc này, một trận tiếng bước chân từ cầu thang truyền đến, nện bước không nhanh không chậm, vô cùng trầm ổn.



Lưu Thuận quay đầu nhìn lại, cả người đều ngây ngẩn, gã trợn mắt há hốc mồm nhìn nam nhân từ bên cạnh gã đi qua, gần như không thể tin được hai mắt của mình.



“Anh tới rồi?” Kỳ Yến lộ ra một nụ cười xán lạn với Sầm Bách Hạc, “Mau tới đây giúp tôi một chuyện.”



Sầm Bách Hạc thấy cậu cầm trong tay một chén rượu thanh đồng, cười đi đến bên cạnh cậu, “Muốn tôi làm như thế nào?”



“Muốn ba sợi tóc của anh.” Kỳ Yến vươn tay túm một cái trên đầu Sầm Bách Hạc, không nhiều không ít, vừa vặn ba sợi.




“Kỳ thật cũng không có gì đáng tiếc, hiện tại kinh tế toàn quốc đều phát triển, cái đạo quan rách của chúng tôi bị hủy cũng không ngoài ý muốn, ” Kỳ Yến dùng quần áo bẩn thay ra xoa xoa tóc, “Có điều trước khi ông già qua đời, lại mua một phòng ở tại đế đô cho tôi, việc này rất khiến tôi ngoài ý muốn.”



Sầm Bách Hạc mơ hồ cảm thấy sư phụ Kỳ Yến có khả năng không đơn giản, bởi vì một đạo sĩ không có bản lĩnh thật sự sẽ không bồi dưỡng ra được Tiền Tiền lợi hại như vậy. Nhưng mà hắn cũng rất thông minh không đề cập tới chuyện đó, mà là nói, “Vừa rồi vì sao cậu không cho tôi mở miệng?”



“Lúc anh đi thi gian lận chẳng lẽ còn nói ra trước mặt giáo viên à?” Kỳ Yến hắt hơi một cái, “Công đức và sinh khí đối với anh mà nói là thứ tốt, đương nhiên là càng nhiều càng tốt.”



Mới vừa nói xong, di động vang lên âm báo tin nhắn, cậu mở ra nhìn thoáng qua, hóa ra là Lưu Thuận chuyển tiền vào tài khoản.



“Nói cho tôi biết tài khoản ngân hàng của anh.”



“Muốn tài khoản làm chi?”



“Chia của đó.” Kỳ Yến đưa tin nhắn di động cho Sầm Bách Hạc nhìn thoáng qua, “Lưu Thuận chuyển cho tôi hai trăm sáu mươi vạn, tôi quyên sáu mươi vạn cho cơ cấu công ích, dư lại hai trăm vạn tôi chia cho anh tám mươi vạn, vừa rồi tôi xuất lực nhiều, phải nhiều hơn một chút.”



Sầm Bách Hạc nghe vậy bỗng bật cười, “Không cần, số tiền này cậu giữ là được.”



“Anh em ruột cũng phải tính toán sòng phẳng, ” Kỳ Yến liếc hắn một cái, “Tôi biết anh có tiền, nhưng mà tiền nên chia thì vẫn không thể thiếu.”



Bảo tiêu phía trước nhịn không được ở trong lòng phun tào: bình thường lúc cậu ké tiệc lớn của ngũ thiếu, cũng không thấy cậu tài trợ nha.



Cuối cùng Kỳ Yến vẫn kiên trì đem khoản “phí dịch vụ” này chuyển đến tài khoản Sầm Bách Hạc, đối với Sầm Bách Hạc mà nói, tám mươi vạn gần như không đáng nhắc tới, chỉ là nhìn thấy bộ dạng Tiền Tiền nghiêm trang chững chạc cúi đầu chuyển khoản, hắn lại cảm thấy mình còn cao hứng hơn kiếm được tám ngàn vạn.



Chuyển khoản xong, Kỳ Yến nói giỡn vỗ vỗ vai Sầm Bách Hạc, “Về sau đi theo tôi làm việc cho tốt, tôi sẽ không bạc đãi anh.”



Sầm Bách Hạc mỉm cười nhìn cậu, trong đôi mắt thâm thúy tràn đầy ôn nhu: “Được.”



“Ông chủ, ” bảo tiêu ở ghế phó lái đột nhiên nói, “Mới vừa truyền đến tin tức, Lưu Thuận và phu nhân hắn ra khỏi tiểu khu Lục La không lâu liền xảy ra chuyện, hiện tại đang đưa đến bệnh viện cấp cứu.”



Đuôi mày Sầm Bách Hạc hơi nhíu lại, “Tôi biết rồi.”



“Kỳ đại sư, không phải ngài mới vừa xem phong thuỷ sao, sao lại…” Bảo tiêu nhịn không được đem nghi hoặc dưới đáy lòng hỏi ra.



“Ngay từ đầu tôi đã nói, chỉ giúp hắn giải quyết vấn đề tiểu khu, lại không có nói giúp đỡ giải quyết vấn đề bản thân hắn.” Kỳ Yến rũ mí mắt xuống, giọng điệu có chút lãnh đạm, “Đời này hắn phạm nhiều việc ác như vậy, đời trước lại không có tích phúc, chẳng lẽ còn muốn sống hết thọ mệnh à?”



Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:  



Tiền Tiền: yên tâm, tôi sẽ không mở mắt trừng trừng nhìn anh chết, bởi vì tôi sẽ nhắm mắt lại.



Hết chương 42