Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Chương 5 : Tử kim hai màu
Ngày đăng: 22:38 21/04/20
Kỳ Yến từ trong túi lấy ra một tờ giấy, một cây bút, đưa tới trước mặt Dương Đào, “Anh viết một chữ cho tôi xem.”
Dương Đào cũng không chê tờ giấy có chút nhăn, xoát xoát vài nét bút viết xuống một chữ “Bách”, tư thế tuy rằng tiêu sái, có điều chữ lại thật xấu.
“Bách có ý lành trường thanh không suy (nghĩa là vĩnh viễn trẻ/hưng thịnh không giảm), là một chữ tốt. Thêm chữ bạch là nhật có đầu, bên trái có chữ mộc làm chỗ dựa*, có nghĩa là việc anh cầu, sẽ gặp được quý nhân, chung quy có ngày nổi danh, ” Kỳ Yến đem tờ giấy trong tay đặt vào tay Dương Đào, “Chúc mừng anh, anh được như mong muốn.”
*Chữ Bách (柏) được cấu tạo từ chữ bạch (白) và chữ mộc (木), mà chữ bạch thì lại được cấu tạo từ chữ nhật (日) thêm một nét chấm trên đầu.
“Thật sự?” Dương Đào không dám tin nhìn Kỳ Yến, đây chính là Sầm gia, Sầm gia bao nhiêu người chạy theo như vịt đó, nhà bọn họ thật sự có thể ôm được cái đùi Big Mac này hả?
“Loại chuyện này vốn là ở giữa tin hoặc không tin, tôi nói anh nghe, tin hay không ở trong lòng anh, ” Kỳ Yến đem hai tay đặt sau lưng, cười đầy bình tĩnh. Cơ mà dường như Dương Đào đặc biệt thích kiểu này, lúc này liền không nghi ngờ lời Kỳ Yến nữa.
“Đại sư, tôi đây có thể hỏi lại cái khác không?” Dương Đào hạ giọng nói, “Cậu xem đời tôi còn có đại tai đại nạn gì không?”
Kỳ Yến đánh giá hắn từ đầu đến chân một lần, lắc đầu nói: “Nhân sinh có khổ có ngọt mới là chính đạo, mệnh cách của anh vô cùng tốt, không cần chú ý tiểu tai tiểu nạn ngày sau, nếu một người hiểu biết rõ ràng tất cả mọi chuyện ngày sau của mình, vậy còn có ý nghĩa gì?”
Lời này để người bình thường nghe được, khẳng định sẽ cho rằng Kỳ Yến là tính không ra mới tìm cớ, chỉ là ở trong mắt Dương Đào, thì lại là đại sư nói với hắn lời nặng ý sâu, vì thế hắn liên tục nói lời cảm tạ: “Đa tạ đại sư chỉ đạo, tôi hiểu được.”
Loại thái độ này, ngược lại khiến Kỳ Yến có một chút hảo cảm với hắn. Tầm mắt của cậu dừng ở đầu vai hắn, giống như vô ý phủi phủi trên bả vai hắn. Nếu có người hiểu việc ở đây, có thể nhìn thấy chút sương đen biến mất trong nháy mắt đó.
Dương Đào chỉ cảm thấy bả vai có chút đau của mình khó hiểu mà thoải mái lại, cái gì khác đều không biết.
“Đại sư, ngài xem ngài có thể để lại cho tôi phương thức liên lạc được không, ” Dương Đào xoa xoa tay, cực lực đè nén kích động trong nội tâm, “Nghe nói cao nhân như ngài, không chỉ biết xem bói, còn biết xem phong thuỷ, về phần giá tiền cứ thương lượng…”
Xưng hô từ “cậu” biến thành “ngài”, chính là tự nhiên như thế.
Có điều rất nhanh đối phương lại gọi tới, sau khi Kỳ Yến nhận, mới biết đối phương chính là thiếu niên lông tạp (chỉ cái đầu nhiều màu của bạn Đào)mấy ngày trước mình gặp được.
“Được, đến lúc đó tôi nhất định sẽ tới cửa bái phỏng.” Sau khi Kỳ Yến cúp điện thoại, đem di động ném lên sô pha, “Chuyện làm ăn chủ động đưa lên cửa.”
Chuyên ngành đại học của cậu là quản lý tài chính, trên thực tế bản thân cậu hoàn toàn không có hứng thú với cái ngành này, so ra, cậu càng thích xem bói, xem phong thuỷ cho người ta. Trước khi ông cụ qua đời, từng bảo cậu lập lời thề, trước khi chưa đầy mười tám tuổi, không thể xem phong thuỷ cho người ta, càng không thể sửa phong thuỷ.
Hiện tại cậu đã thành niên, còn mạc danh kỳ diệu mà có thêm bản lĩnh dùng mắt thường xem vận khí, vận mệnh đã định trước cậu trời sinh nên ăn chén cơm này.
Hơn nữa…
Cậu biết trong nội tâm ông cụ, vẫn thực hy vọng cậu có thể kế thừa y bát. Tuy rằng cậu không rõ vì cái gì ông cụ có một thân bản lĩnh, lại ở trong một thị trấn nhỏ xa xôi. Nhưng mà đến hiện tại, hết thảy những thứ này đều đã không còn quan trọng.
Làm con nuôi kiêm đồ đệ của ông cụ, cậu sẽ không để cho truyền thừa của ông cụ cứ như vậy bị đứt đoạn.
Đi đến trước ảnh chụp ông cụ, Kỳ Yến thắp cho ông một nén nhang, cười hì hì nói: “Ông già, người cứ an tâm ở trên trời chờ xem.”
Ông lão trên ảnh chụp đội mũ xanh, trên gương mặt gầy yếu, một đôi mắt ôn hòa lẳng lặng nhìn cậu.
Kỳ Yến khẽ cười một tiếng, kéo rèm che khuất cửa sổ ra, nhất thời ánh trăng trút xuống, làm nổi bật gương mặt cậu đến trong suốt sáng ngời.
Ở trong mắt người khác, cảnh sắc ngoài cửa sổ là một bức tranh cảnh đêm mỹ lệ, nhưng mà ở trong mắt Kỳ Yến, đô thị phồn vinh này tỏa khí tử kim hai màu.
Hết chương 5