Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 56 : Đừng có không chào mà đi nữa

Ngày đăng: 22:39 21/04/20


Triệu Chí Thành trầm mặc một khắc, đứng dậy đi đến một bên, nhanh chóng báo cáo lên.



Lần này tốc độ của hắn ta càng nhanh, trong thời gian không đến năm phút đồng hồ, đã có được câu trả lời thuyết phục của cấp trên, nói nếu chuyện lần này thật sự có thể giải quyết, vậy mảnh đất kia có thể ưu tiên suy xét cho công ty của Sầm Bách Hạc.



Kỳ Yến cũng thật không ngờ Triệu Chí Thành lại đáp ứng cậu nhanh như vậy, cậu tiếp nhận di động của Triệu Chí Thành, trước khi bấm điện thoại, đột nhiên nói: “Đội trưởng Triệu, Tiền đại sư là thật sự mất tích sao?”



Triệu Chí Thành hỏi ngược lại: “Kỳ đại sư, lời này của ngài là có ý gì?”



“Không có gì, ” Kỳ Yến cười cười, bấm số điện thoại của Sầm lão gia tử Sầm Thu Sinh.



Người nghe không phải Sầm Thu Sinh, mà là trợ lý của ông, giọng điệu trợ lý có chút lãnh đạm, có diều sau khi Kỳ Yến tỏ rõ thân phận, giọng điệu của hắn nhất thời chuyển biến lớn một trăm tám mươi độ, nhiệt tình không chỉ gấp mười lần, sau đó đem di động giao cho Sầm lão gia tử.



“Sầm lão tiên sinh chào ngài, cháu là Kỳ Yến, ” Kỳ Yến đi thẳng vào vấn đề nói, “Lúc này đây cháu đại diện cho tiểu tổ đặc biệt, muốn kính nhờ ngài một chuyện.”



Sầm Thu Sinh người già thành tinh, sau khi Kỳ Yến nói mấy câu đó ra khỏi miệng, ông liền đoán được Kỳ Yến hiện tại hẳn không phải đang một mình, vì thế ông thay đổi giọng điệu một chút, “Kỳ đại sư có chuyện gì, cứ việc mở miệng.”



Kỳ Yến đem việc yêu cầu Sầm Bách Hạc trợ giúp nói một lần, đương nhiên cũng không quên biểu đạt thành ý của tiểu tổ đặc biệt.



“Kỳ đại sư, ” Sầm Thu Sinh nghe xong lời Kỳ Yến, “Ngài hẳn là biết, Sầm gia chúng tôi cho tới bây giờ không làm việc hy sinh người nhà.”



“Sầm lão tiên sinh, có khả năng ngài hiểu lầm ý của cháu, ” Kỳ Yến nhìn chư vị đại sư phía sau, “Dù cho thất bại, cũng không có bất luận tổn thương gì với thân thể Bách Hạc.”



Nếu không phải cam đoan Bách Hạc không có bất luận nguy hiểm gì, cậu căn bản là sẽ không mở miệng. Biện pháp này là cậu đưa ra, thất bại sẽ mang đến kết quả gì, cậu không thể rõ ràng hơn. Phương pháp thành công, Bách Hạc nhận được đống lớn công đức, phương pháp thất bại, Bách Hạc không có bất luận tổn thất gì, bởi vì hắn không có trực tiếp tham dự vào, chỉ có thể xem như “người quyên tặng”, cho nên mặc dù là tế thiên trận, cũng sẽ không có bất cứ thương tổn gì với “người quyên tặng”.



Sầm Thu Sinh ở đầu kia điện thoại trầm mặc vài giây: “Nếu là người khác nói lời như thế, Sầm mỗ tuyệt đối sẽ không tin tưởng. Nhưng nếu là Kỳ đại sư mở miệng, Sầm mỗ cũng không có chỗ nào từ chối, cậu liên hệ với Bách Hạc đi.”



Trong lòng Sầm Thu Sinh rất rõ ràng, nếu cú điện thoại này Kỳ đại sư gọi cho Bách Hạc trước, chỉ sợ Bách Hạc đã đáp ứng trước hết. Cậu lại không có lướt qua Bách Hạc, mà là liên lạc với ông trước, chứng minh cậu tôn trọng Sầm gia, mà còn hiểu rõ tâm tình của người làm cha là ông.



“Tiên sinh, ngài…” Trợ lý muốn nói gì đó, lại bị Sầm Thu Sinh đưa tay ngăn lại. Ông đưa di động đã ngắt máy cho trợ lý, “Ta tin tưởng hai mắt của mình, nếu Kỳ đại sư nói việc này tuyệt đối không thương tổn Bách Hạc, ta đây liền tin tưởng cậu ấy.”



“Tiên sinh, tôi không phải muốn nói chuyện này, ” trợ lý đưa một cái di động khác tới trước mặt ông, “Vừa rồi Hoàng Hà truyền đến tin tức, ngũ thiếu đặt vé máy bay bảy giờ đêm nay đến thành phố Tu Câu.”
Những người này muốn làm gì, móc súng sao?!



Đại Hà đẩy Sầm Bách Hạc ra sau, đang chuẩn bị trận địa sẵn sàng đón quân địch, trong xe đột nhiên vươn ra một cái đầu quen thuộc.



“Bách Hạc, Đại Hà.” Kỳ Yến bám hai tay trên cửa sổ xe, cười tủm tỉm nhìn hai người bọn họ, “Nhanh lên xe.”



“Kỳ đại sư?” Đề phòng quanh thân Đại Hà biến mất hơn phân nửa, hắn ta thở ra một hơi, “Tại sao là cậu?”



“Hai người các anh lạ nước lạ cái, có một người quen tới đón các anh còn không tốt sao, ” Kỳ Yến đi xuống xe, kéo Sầm Bách Hạc lên xe, ý bảo Đại Hà ngồi bên kia, sau đó nói với Sầm Bách Hạc, “Sắc mặt anh không tốt lắm, làm sao vậy?”



“Không có việc gì, ” Sầm Bách Hạc nhớ tới trải nghiệm lần này ngồi máy bay, nhịn không được hỏi, “Lúc cậu tới đế đô, cũng ngồi máy bay như vậy à?”



“Không, tôi ngồi xe lửa, ” Kỳ Yến đoán được ý tứ trong lời nói của Sầm Bách Hạc, nhỏ giọng nói với hắn, “Lần này anh đến, ngồi khoang phổ thông à?”



“Ừm.” Lần đầu tiên trong cuộc đời ngồi khoang phổ thông, thể nghiệm cũng không quá tốt.



Kỳ Yến nhịn không được cười trộm ra tiếng: “Nếu anh ngồi xe lửa, đại khái thật sự muốn sụp đổ.” Cười xong, sắc mặt cậu nghiêm túc, “Bách Hạc, vất vả.”



Có lẽ đối với người khác mà nói, đây hoàn toàn là việc nhỏ không đáng nhắc tới. Chỉ có điều Sầm Bách Hạc từ nhỏ đã là thiên chi kiêu tử, có lúc nào ngồi máy bay nhỏ có chút cũ nát đâu, một nam nhân cao lớn chân dài còn phải cuộn mình trong khoang phổ thông chật chội, đại khái đây là lần đầu tiên hắn trải nghiệm.



“Không phải cậu đã nói với tôi, ” Sầm Bách Hạc khoát tay lên vai Kỳ Yến, “Giữa bạn bè, không cần quá mức khách khí. Chỉ có điều…”



Kỳ Yến quay đầu nhìn hắn.



“Chỉ có điều về sau đừng không chào mà đi nữa.”



“Tôi sẽ lo lắng.”



Hết chương 56