Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng
Chương 61 : Cứu chữa
Ngày đăng: 22:39 21/04/20
“Tiền Tiền!”
Sầm Bách Hạc phát hiện bắt lấy không phải là tay đứa trẻ, mà là cánh tay chảy máu của Kỳ Yến. Hắn chưa từng thấy sắc mặt Tiền Tiền khó coi như vậy, khuôn mặt trắng đến gần như trong suốt, không có một chút huyết sắc.
Hắn nhìn thấy Tiền Tiền cười cười với hắn, đẩy tay hắn ra, dùng tốc độ tay mà hắn không thấy rõ kháp một cái chỉ quyết, hai tay đồng loạt vỗ vào mắt trận. Chỉ một thoáng, máu tươi chỗ mắt trận giống như còn sống, lan tràn đến toàn trận.
“Rống!”
Bạch Hổ phát ra tiếng kêu đinh tai nhức óc, xiềng xích trên người nó theo đó đứt đoạn, trên người tản mát ra ánh sáng trắng nõn. Huyết vụ từng chút tản ra, gió đêm nhẹ nhàng thổi qua hai má, trăng sáng sao thưa, vô hạn tốt đẹp.
Hư ảnh của bốn thần thú nửa quỳ trên mặt đất bái bái Kỳ Yến, sau đó đồng loạt bay lên trên không, lần nữa hóa thành sinh cơ bay về trong núi.
“Ánh trăng hôm nay thật đẹp, ” Kỳ Yến dùng tay không bị thương chống đất, quay đầu nhìn về phía Sầm Bách Hạc, đôi mắt đen đến sáng ngời, “Thật đáng tiếc, Trung thu sắp qua rồi, chưa kịp ăn bánh trung thu.”
Sầm Bách Hạc vươn ra hai tay run rẩy, ngay khi sắp đỡ lấy cậu, Kỳ Yến cười cười với hắn, thân thể úp sấp về phía trước, ngã vào trong phù trận dùng máu tươi vẽ thành. Cũng ngay một khắc khi cậu ngã xuống, trấn Vương Hương vốn dĩ tối tăm lại lần nữa khôi phục ánh sáng, tế thiên trận và khóa hổ trận đồng thời biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi.
“Tiền Tiền…” Sầm Bách Hạc cho là âm thanh của mình thật lớn, chỉ là âm thanh từ trong cổ họng hắn phát ra, chỉ có bản thân hắn có thể nghe thấy.
“Tiền Tiền, Tiền Tiền!”
“Tiền Tiền, cậu làm sao vậy?!”
Triệu đại sư mở mắt ra, nhìn thấy một màn khiến ông cả đời cũng không quên được.
Sầm ngũ gia tiếng tăm lừng lẫy đế đô vẻ mặt hoảng sợ, nhào tới phương hướng trận tâm, Kỳ Yến nằm trong cửu đỉnh Càn Khôn trận, toàn thân bị máu làm ướt sũng, thành một huyết nhân danh xứng với thực.
Ông đưa tay sờ sờ trán, nơi đó có một giọt máu nửa khô. Sửng sốt một lúc lâu, rốt cuộc ông hiểu được, ngày hôm qua khi Kỳ Yến nói về cửu đỉnh Càn Khôn trận, cái loại cảm giác không thích hợp của ông từ đâu đến. Bởi vì Kỳ Yến nói rất đơn giản rất dễ dàng, cho dù có người cực quý tương trợ, cũng không có khả năng đơn giản như vậy mà phá hủy được hai cái liên hoàn trận tạo ra từ tính mệnh mấy chục vạn người.
Lấy mây tía ra sức, phá gông xiềng khóa hổ trận, lại lấy linh khí, máu tươi, mây tía làm tế, đổi tính mạng mấy chục vạn dân chúng, gia tốc tế thiên trận hoàn thành và chấm dứt. Chỉ cần trời cao nhận được tế phẩm ngài cần, tế thiên trận liền mất đi hiệu lực vốn có.
“Tam ca…” Sầm Bách Hạc mờ mịt ngẩng đầu nhìn Sầm tam ca, sửng sốt vài giây mới nhìn cánh cửa phòng cấp cứu nói, “Bác sĩ nói, Tiền Tiền mất máu quá nhiều, còn đang cấp cứu.”
“Cậu ấy vẫn luôn nói tay mình đau, bảo em thổi thổi, em không để ý tới cậu ấy.”
“Là em sai.”
“Nếu… em bắt lấy tay cậu ấy sớm một chút thì tốt rồi…”
“Bách Hạc?” Sầm tam ca nhận thấy trạng thái tinh thần của em trai có chút không thích hợp, hai tay hắn khoát lên vai Sầm Bách Hạc, “Bách Hạc, cái này không có liên quan gì với em cả, cái này cũng không trách em!”
“Tam ca…” Sầm Bách Hạc khom lưng xuống, ôm đầu, âm thanh nức nở nói: “Nếu Tiền Tiền thật sự xảy ra chuyện, em nên làm cái gì bây giờ?”
Một câu nói kia, giống như là một kích nặng nề nện trong lòng Sầm tam ca. Hắn kinh ngạc nhìn em trai, không biết nên nói cái gì cho phải.
Người em trai kiêu ngạo lãnh tĩnh của hắn, có lúc nào từng lộ ra bộ dạng bất lực như vậy?
Ngoại trừ người nhà họ Sầm, ngoài phòng cấp cứu còn có tám vị đại sư cùng với Triệu Chí Thành, Cao Vinh Hoa, Hướng Cường, tất cả những người này đều hai mắt sáng quắc nhìn chằm chằm cửa phòng cấp cứu, chỉ cầu có thể nhận được một tin tức tốt.
Vài giờ sau, đèn phòng cấp cứu rốt cuộc tắt đi, vài bác sĩ vẻ mặt mệt mỏi đi ra. Đối diện ánh mắt chờ mong của mọi người, bác sĩ đi tuốt ở phía trước lắc lắc đầu: “Bệnh nhân đã khôi phục sinh mệnh cơ bản, nhưng mà cậu ta mất máu quá nhiều, cần giám hộ trong phòng quan sát, có thể khỏi hẳn hay không… hiện tại chúng tôi cũng không nói được.”
“Cám ơn, ” Triệu Chí Thành khom lưng với bác sĩ nói, “Bệnh nhân bên trong là vì quốc gia mới bị thương thành như vậy, mà cậu ấy còn là một nhân tài hiếm có, xin mọi người nhất định phải toàn lực ứng phó.”
“Đội trưởng Triệu, tâm tình của ngài tôi có thể hiểu được, ” vẻ mặt bác sĩ thay đổi nói, “Xin ngài yên tâm, nhóm chuyên gia của chúng tôi nhất định tận cố gắng lớn nhất để trị liệu.”
Triệu Chí Thành quay đầu lại liền nhìn thấy cả người Sầm Bách Hạc dán ở trên cửa, xuyên thấu qua cửa sổ thủy tinh chỉ lớn bằng bàn tay, nhìn xung quanh trong phòng cấp cứu.
Hết chương 61