Luận Dĩ Mạo Thủ Nhân Đích Hạ Tràng

Chương 89 : Tôi thích… trụ chống trời?

Ngày đăng: 22:39 21/04/20


Thấy Kỳ Yến không trả lời vấn đề này, trong lòng Sầm Bách Hạc trầm xuống: “Em chưa bao giờ nghĩ mình sẽ thích người thế nào à?”



Kỳ Yến cảm thấy giọng điệu Sầm Bách Hạc có chút kỳ quái, hình như là đè nén cảm xúc gì đó lại không muốn cậu nhìn ra: “Khi còn bé từng nghĩ tới.”



Sầm Bách Hạc mãnh liệt ngẩng đầu nhìn Kỳ Yến: “Thế nào?”



“Chính là Bạch nương tử đó, ” Kỳ Yến nói, “Khi đó tôi cảm thấy Bạch nương tử rất đẹp, không chỉ biết bay, còn biết đạo pháp, bộ dạng hai ngón tay khép lại đặt ở cạnh đầu liền sáng lên, quả thực đẹp đến không chịu được, cô ấy chính là nữ thần thời thơ ấu của tôi.”



Sầm Bách Hạc: …



Không khí có tốt nữa, cũng sẽ bị loại ý tưởng quái dị này của Tiền Tiền đánh vỡ.



Có điều diễn viên diễn Bạch nương tử đã kết hôn, con còn lớn tuổi hơn cả Tiền Tiền, hắn cảm thấy dường như mình có thể yên tâm.



“Đúng là rất đẹp, ” Sầm Bách Hạc nghiêm mặt gật gật đầu, cuộc nói chuyện phiếm này không cách nào tiếp tục được, nhưng mà hắn cảm thấy mình còn có thể kiên trì thêm một chút, “Vậy thời kỳ thiếu niên cậu không có đối tượng thích à?”



“Tôi làm sao có thời giờ, thời gian lên lớp đầy, bài tập nhiều, tôi còn phải học huyền thuật, buổi tối nằm mơ đều đang vẽ bùa, ” Kỳ Yến cẩn thận nghĩ nghĩ, “Thích trụ chống trời có tính không?”



Kỳ Yến phát hiện sau khi mình nói những lời này, biểu tình Sầm Bách Hạc một lời khó nói hết.



“Trụ chống trời đã không thuộc về phạm vi con người.” Sầm Bách Hạc cảm giác mình đang tự ngược, một bên ngóng trông Tiền Tiền thông suốt, một bên lại vì Tiền Tiền không thích người khác mà cảm thấy vui vẻ. Chỉ cần Tiền Tiền không động lòng với người khác, vậy hắn còn có cơ hội.



“Vậy thì không có, ” Kỳ Yến một tay chống má, nhìn Sầm Bách Hạc, “Anh thì sao, người cũng sắp ba mươi tuổi, chung quy không phải chưa từng thích ai đi?”



Mấy chữ “người sắp ba mươi tuổi” này, thật sự không phải từ ngữ tốt đẹp gì, Sầm Bách Hạc nhướn mày, “Em là đang ghét bỏ tôi lớn tuổi à?”




Trần Gia Dương cảm thấy người trẻ tuổi họ Kỳ này có chút quái quái, rõ ràng cậu ta thoạt nhìn ôn hòa hơn Lâm Thạc nhiều, nhưng cố tình hắn lại vô cùng kiêng kị người này.



“Tôi thích nói lý với người phân rõ phải trái, gặp được người không nói lý, tôi liền thích ỷ thế hiếp người, ” Kỳ Yến nhìn phía sau Trần Gia Dương, âm thanh mơ hồ nói, “Anh có biết trong bệnh viện, có bao nhiêu xúi quẩy, oán khí, bệnh khí còn có tử khí không? Chúng nó thích nhất chính là những người trên tay dính máu người khác, bởi vì người như vậy đối với chúng phá lệ có lực hấp dẫn.”



Trần Gia Dương bị giọng điệu Kỳ Yến dọa sợ tới mức lui về phía sau một bước, vừa lúc đó, đèn trên đỉnh đầu hắn lóe lên vài cái, sau đó xẹt một tiếng tắt đi. Trán Trần Gia Dương toát ra mồ hôi, quay đầu nhìn lại phía sau, bỗng nhiên cảm thấy trên hành lang này âm trầm, không có chút không khí sôi động nào!



“A!” Không biết người bệnh trong phòng bệnh nào phát ra một tiếng kêu rên, hắn sợ tới mức run rẩy.



“A, đèn hỏng rồi, ” Kỳ Yến ngẩng đầu nhìn trần nhà, cười nói với Trần Gia Dương, “Trần tiên sinh không cần sợ hãi.”



Trần Gia Dương cười lạnh: “Tôi không có gì để sợ hãi.”



“Hy vọng chốc nữa anh còn có thể giữ được tâm tính tốt như vậy.” Nói xong, cậu lấy điện thoại di động ra, gửi một cái tin nhắn.



Hai giờ sau, trên internet đột nhiên xuất hiện một tin tức nghe rợn cả người, phó giáo sư đại học nổi danh nào đó sau khi ngoại tình bị vợ phát hiện, ngày hôm sau vợ cũng bởi vì bị thương nghiêm trọng được phòng quản lý tiểu khu đưa đến bệnh viện, nhưng mà vị phó giáo sư này vào lúc vợ đang cấp cứu, lại có tâm tình vô cùng tốt giảng bài cho học sinh trên lớp, mười phần hài hước tương tác với học sinh. Càng làm cho người ta kinh ngạc chính là, có người phát hiện hắn với nữ sinh nào đó thật không rõ ràng, còn chụp được ảnh.



Hết chương 89



Bách Hạc: ánh trăng hôm nay rất đẹp.



Tiền Tiền: à.



Bách Hạc: sao nói đây là cách thổ lộ uyển chuyển mà?