Luân gian lão bà Vi Tiểu Bảo
Chương 2 : Song Nhi và những người bạn (1)
Ngày đăng: 02:56 27/06/20
Đến một ngày cuối cùng cũng tới dưới Ngũ Đài Sơn, đi tới một ngôi miếu cát tường, thuê một người địa phương tên là U Bát. Tiểu Bảo xuất thủ hào phóng, đưa cho U Bát chục lượng bạc trắng, kêu hắn đi mua đồ vật cần thiết cho mình cùng Song Nhi và một ít quần áo. U Bát làm việc cần mẫn, một thời gian ngắn là hoàn tất việc Tiểu Bảo giao cho, nhưng Y phục cho Song Nhi thì có chút khó khăn, chỗ ít người nên y phục khó kiếm, cuối cùng đành mua một kiện áo mỏng chuyên mặc ngoài màu trắng, nhìn cũng xinh đẹp, lại mát mẻ, phù hợp với khí trời mùa hè nóng bức.
U Bát thuê thêm người vận chuyển đồ đạc, cả đoàn người khởi hành sớm. Nhưng Thanh Lương Tự lại khác xa, không thể làm gì khác là phải vừa đi vừa xin phép nghỉ tại các chùa miếu, nhà quan lại. Tới ngày thứ ba, bởi vì nóng nực, Tiểu Bảo muốn tắm rửa, Song Nhi lại là thiếp thân nô tì, nên cũng phải hầu hạ tắm rửa. Tiểu Bảo là chủ, tắm trước, sau khi tắm xog mặc quần áo đầy đủ, đến lượt Song Nhi tắm, khi đang lau khô thân thể, cầm lấy cái yếm chuẩn bị mặc vào thì bên ngoài truyền đến một tiếng kêu thống khổ của Tiểu Bảo.
“Song Nhi, Song Nhi, mau mau tới đây, đỡ ta với, ta bị trật chân”
Song Nhi nghe vậy, trong lòng quýnh lên, cũng không kịp mặc nội y, vội vàng mặc kiện áo ngoài màu trắng chạy ra ngoài. U Bát cùng bảy người phu phen lúc này đang ở trong sân biệt viện, thấy Tiểu Bảo kêu, cũng chạy lại, định dìu hắn thì đột nhiên một đạo bóng trắng vụt đến đỡ lấy Tiểu Bảo, chính là Song Nhi. Mọi người ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía Song Nhi. Vào lúc này, đúng là lúc mặt trời sắp hạ, ánh sáng chiếu xiên từ phía trước ra sau Song Nhi, xuyên qua y phục trắng, có thể thấy một cặp vú nhỏ nhắn, trên mặt còn lờ mờ hai nhúm vú nhỏ hồng. Tám người đứng phía trước nhìn thấy cảnh này, miệng lưỡi há ra, nhìn không chớp mắt. Trong lòng đều nghĩ thầm “ Đáng tiếc là tiểu cô nương có mặc quần lót, bằng không phía dưới nhìn được thì quá tuyệt”
Song Nhi cùng Tiểu Bảo trước sau không có phát hiện dị dạng, tiến vào phòng, Song Nhi thu xếp xong cho Tiểu Bảo mới tiến ra ngoài
“A! Các người vẫn ở đây à, công tử không có việc gì, các ngươi có việc thì cứ đi.”
U Bát cùng bảy người đương nhiên không đi, thân thể tiểu cô nương gần như trần truồng không phải lúc nào muốn xem là cũng được, bọn chúng đương nhiên nhìn một cách tham lam. Lúc này mặt trời đã sắp tắt, ánh sáng không đủ, sắp hết cảnh đẹp. Thấy cảnh đẹp ngàn năm khó gặp sắp biến mất, U Bát đầu óc nhanh nhạy nghĩ cách.
“Thiếu nãi nãi...”
“Đừng gọi ta là thiếu nãi nãi, ta là nha đầu của công tử, các ngươi gọi ta là Song Nhi là được” Song Nhi mặt ửng hồng.
“Là Song Nhi cô nương, chúng ta đều không được đi đó đây, chỉ biết việc trồng trọt, nay được ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng. Chúng ta biết Song Nhi cô nương võ công cao cường, có thể hay không cho chúng ta mở rộng tầm mắt, khi trở về cũng có thể kể chuyện, nói láo đôi chút, mà nếu có thể dạy chúng ta ít chiêu thức võ công thì càng tốt.”
“Này...” Song Nhi có chút do dự, nàng tâm địa cực kỳ thiện nhân, lại không hiểu biết nhân tính, nhìn mười người chất phác, nhiệt tình, cuối cùng cũng gật đầu.
U Bát trong lòng mừng như điên vì mưu kế thực hiện được “ Mau mau lấy đèn, mang ngay đến đây.. nhanh lên ..” Bảy người còn lại cũng hiểu ý, vội vã đi lấy bất kỳ thứ gì có thể chiếu sáng mang ra ngoài sân, làm sân của tiểu viện sáng như ban ngày. Quần áo Song Nhi lại gần như thành trong suốt.
“Các người học cái công phu gì ? “ Song nhi ra dáng sư phụ, chắp tay sau lưng hỏi. Càng làm cho bộ ngực vểnh lên. Có thể nghe rõ vài tiếng nuốt nước bọt.
Một thời gian rất nhanh trôi qua, trời hoàn toàn đen, mỗi người đều học được vài ba chiêu thức thô thiển, chủ yếu là nhìn cơ thể Song Nhi. U Bát thừa dịp Song Nhi chỉ bảo, giả bộ vài lần trong lúc xoay người không cẩn thận đụng vào cặp vú Song Nhi. Song Nhi hồn nhiên chẳng biết, cũng chỉ nghĩ là không cẩn thận, nhiệt tình dạy võ. Vào lúc này tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa, quần áo Song Nhi giờ ngấm ướt mồ hôi đã hoàn toàn dính vào sát cơ thể, cặp vú vô cùng rõ ràng xuất hiện trước mắt mọi người. Mọi người con mắt đều như trừng ra, có một người không thể kiềm chế, con c-c cứng đội quần dậy, U Bát thấy vậy liền sợ có khả năng sẽ bị phát hiện, bèn vội nói.
“Sư phụ mệt rồi, mau mau đi đun nước nóng cho sự phụ tắm”
Mọi người lại xôg tới phòng nấu nước, bổ củi đun nước. Song Nhi thấy vậy, liền hướng mọi người cảm ơn, đi vào phòng tắm, từ trong đó chốt cửa. Nàng nào biết từ lúc nàng còn đang chốt cửa, tám người đã nhanh chóng núp phía sau phòng tắm, trước mặt mỗi người là một lỗ nhỏ, vừa rồi trong lúc đun nước đã chuẩn bị sẵn.
Song Nhi toàn thân chỉ có kiện y phục trắng cùng quần lót, vài ba thao tác là trút bỏ hết. Mấy người rình trộm cuối cùng cũng thấy được khu vực tam giác thần bí của thiếu nữ, chỉ thấy giữa hai chân có một cái khe thịt nhỏ màu hồng phấn , một cọng lông l cũng không có.
“Quái lạ, lúc nãy nhìn đen đen tưởng là có, hóa ra là hoàn toàn không có, bất quá thật là mềm a...” Họ dĩ nhiên móc từ trong quần ra con c-c vuốt lên vuốt xuống, tưởng tượng lấy con c-c khỏe mạnh của chính mình cắm vào cái lỗ dụ người kia. Song Nhi nhấc chân, tiến vào thùng gỗ, đột nhiên một con chuột từ góc nhà chạy nhanh qua.
“A, cứu mạng a, có chuột, có con chuột, ai đến đây cứu a....”
U Bát và bảy người cũng không ai để ý đến con chuột, ánh mắt chúng đều nhìn chòng chọc lúc Song Nhi nhấc chân lộ ra hai mép thịt hồng phấn, dù chỉ trong chốc lát nhưng có một người không nhìn được bắn ra ngoài, tinh dịch vấy đầy tường. Lúc này Song Nhi la thất thanh hơn. Mọi người sửng sốt, U Bát phản ứng nhanh nhất, phá cửa sổ lao vào, những người khác thấy vậy cũng nhảy tiến vào theo. Song Nhi thấy cứu tinh đến, nhảy vụt lên ôm lấy người U Bát, hai tay quàng qua cổ, hai chân kẹp lấy eo
“Có chuột, có con chuột a. .... Ô..” Nói xong nàng khóc nức nở.
U Bát thuê thêm người vận chuyển đồ đạc, cả đoàn người khởi hành sớm. Nhưng Thanh Lương Tự lại khác xa, không thể làm gì khác là phải vừa đi vừa xin phép nghỉ tại các chùa miếu, nhà quan lại. Tới ngày thứ ba, bởi vì nóng nực, Tiểu Bảo muốn tắm rửa, Song Nhi lại là thiếp thân nô tì, nên cũng phải hầu hạ tắm rửa. Tiểu Bảo là chủ, tắm trước, sau khi tắm xog mặc quần áo đầy đủ, đến lượt Song Nhi tắm, khi đang lau khô thân thể, cầm lấy cái yếm chuẩn bị mặc vào thì bên ngoài truyền đến một tiếng kêu thống khổ của Tiểu Bảo.
“Song Nhi, Song Nhi, mau mau tới đây, đỡ ta với, ta bị trật chân”
Song Nhi nghe vậy, trong lòng quýnh lên, cũng không kịp mặc nội y, vội vàng mặc kiện áo ngoài màu trắng chạy ra ngoài. U Bát cùng bảy người phu phen lúc này đang ở trong sân biệt viện, thấy Tiểu Bảo kêu, cũng chạy lại, định dìu hắn thì đột nhiên một đạo bóng trắng vụt đến đỡ lấy Tiểu Bảo, chính là Song Nhi. Mọi người ánh mắt sáng ngời, nhìn về phía Song Nhi. Vào lúc này, đúng là lúc mặt trời sắp hạ, ánh sáng chiếu xiên từ phía trước ra sau Song Nhi, xuyên qua y phục trắng, có thể thấy một cặp vú nhỏ nhắn, trên mặt còn lờ mờ hai nhúm vú nhỏ hồng. Tám người đứng phía trước nhìn thấy cảnh này, miệng lưỡi há ra, nhìn không chớp mắt. Trong lòng đều nghĩ thầm “ Đáng tiếc là tiểu cô nương có mặc quần lót, bằng không phía dưới nhìn được thì quá tuyệt”
Song Nhi cùng Tiểu Bảo trước sau không có phát hiện dị dạng, tiến vào phòng, Song Nhi thu xếp xong cho Tiểu Bảo mới tiến ra ngoài
“A! Các người vẫn ở đây à, công tử không có việc gì, các ngươi có việc thì cứ đi.”
U Bát cùng bảy người đương nhiên không đi, thân thể tiểu cô nương gần như trần truồng không phải lúc nào muốn xem là cũng được, bọn chúng đương nhiên nhìn một cách tham lam. Lúc này mặt trời đã sắp tắt, ánh sáng không đủ, sắp hết cảnh đẹp. Thấy cảnh đẹp ngàn năm khó gặp sắp biến mất, U Bát đầu óc nhanh nhạy nghĩ cách.
“Thiếu nãi nãi...”
“Đừng gọi ta là thiếu nãi nãi, ta là nha đầu của công tử, các ngươi gọi ta là Song Nhi là được” Song Nhi mặt ửng hồng.
“Là Song Nhi cô nương, chúng ta đều không được đi đó đây, chỉ biết việc trồng trọt, nay được ra ngoài một chuyến cũng không dễ dàng. Chúng ta biết Song Nhi cô nương võ công cao cường, có thể hay không cho chúng ta mở rộng tầm mắt, khi trở về cũng có thể kể chuyện, nói láo đôi chút, mà nếu có thể dạy chúng ta ít chiêu thức võ công thì càng tốt.”
“Này...” Song Nhi có chút do dự, nàng tâm địa cực kỳ thiện nhân, lại không hiểu biết nhân tính, nhìn mười người chất phác, nhiệt tình, cuối cùng cũng gật đầu.
U Bát trong lòng mừng như điên vì mưu kế thực hiện được “ Mau mau lấy đèn, mang ngay đến đây.. nhanh lên ..” Bảy người còn lại cũng hiểu ý, vội vã đi lấy bất kỳ thứ gì có thể chiếu sáng mang ra ngoài sân, làm sân của tiểu viện sáng như ban ngày. Quần áo Song Nhi lại gần như thành trong suốt.
“Các người học cái công phu gì ? “ Song nhi ra dáng sư phụ, chắp tay sau lưng hỏi. Càng làm cho bộ ngực vểnh lên. Có thể nghe rõ vài tiếng nuốt nước bọt.
Một thời gian rất nhanh trôi qua, trời hoàn toàn đen, mỗi người đều học được vài ba chiêu thức thô thiển, chủ yếu là nhìn cơ thể Song Nhi. U Bát thừa dịp Song Nhi chỉ bảo, giả bộ vài lần trong lúc xoay người không cẩn thận đụng vào cặp vú Song Nhi. Song Nhi hồn nhiên chẳng biết, cũng chỉ nghĩ là không cẩn thận, nhiệt tình dạy võ. Vào lúc này tất cả mọi người mồ hôi đầm đìa, quần áo Song Nhi giờ ngấm ướt mồ hôi đã hoàn toàn dính vào sát cơ thể, cặp vú vô cùng rõ ràng xuất hiện trước mắt mọi người. Mọi người con mắt đều như trừng ra, có một người không thể kiềm chế, con c-c cứng đội quần dậy, U Bát thấy vậy liền sợ có khả năng sẽ bị phát hiện, bèn vội nói.
“Sư phụ mệt rồi, mau mau đi đun nước nóng cho sự phụ tắm”
Mọi người lại xôg tới phòng nấu nước, bổ củi đun nước. Song Nhi thấy vậy, liền hướng mọi người cảm ơn, đi vào phòng tắm, từ trong đó chốt cửa. Nàng nào biết từ lúc nàng còn đang chốt cửa, tám người đã nhanh chóng núp phía sau phòng tắm, trước mặt mỗi người là một lỗ nhỏ, vừa rồi trong lúc đun nước đã chuẩn bị sẵn.
Song Nhi toàn thân chỉ có kiện y phục trắng cùng quần lót, vài ba thao tác là trút bỏ hết. Mấy người rình trộm cuối cùng cũng thấy được khu vực tam giác thần bí của thiếu nữ, chỉ thấy giữa hai chân có một cái khe thịt nhỏ màu hồng phấn , một cọng lông l cũng không có.
“Quái lạ, lúc nãy nhìn đen đen tưởng là có, hóa ra là hoàn toàn không có, bất quá thật là mềm a...” Họ dĩ nhiên móc từ trong quần ra con c-c vuốt lên vuốt xuống, tưởng tượng lấy con c-c khỏe mạnh của chính mình cắm vào cái lỗ dụ người kia. Song Nhi nhấc chân, tiến vào thùng gỗ, đột nhiên một con chuột từ góc nhà chạy nhanh qua.
“A, cứu mạng a, có chuột, có con chuột, ai đến đây cứu a....”
U Bát và bảy người cũng không ai để ý đến con chuột, ánh mắt chúng đều nhìn chòng chọc lúc Song Nhi nhấc chân lộ ra hai mép thịt hồng phấn, dù chỉ trong chốc lát nhưng có một người không nhìn được bắn ra ngoài, tinh dịch vấy đầy tường. Lúc này Song Nhi la thất thanh hơn. Mọi người sửng sốt, U Bát phản ứng nhanh nhất, phá cửa sổ lao vào, những người khác thấy vậy cũng nhảy tiến vào theo. Song Nhi thấy cứu tinh đến, nhảy vụt lên ôm lấy người U Bát, hai tay quàng qua cổ, hai chân kẹp lấy eo
“Có chuột, có con chuột a. .... Ô..” Nói xong nàng khóc nức nở.