Luật Giang Hồ
Chương 18 :
Ngày đăng: 15:13 19/04/20
Đây là Nhà Trắng.
- Xin cho gặp ông Butterworth.
Im lặng một lúc láu mới có người đáp:
- Tôi không biết bất cứ ai có tên đó, thưa ông. Xin chờ một chút, tôi sẽ chuyển qua phòng Nhân viên.
Vị Viện trưởng Viện Bảo tàng Lịch sử Quốc gia kiên nhẫn chờ, cứ mỗi giây trôi qua lại càng nhận thấy hệ thống điện thoại mới do bộ Hành chính của Clinton đặt mua rõ ràng là quá chậm.
- Đây là phòng Nhân viên, - một giọng phụ nữ nói - Tôi có thể giúp gì ông?
- Tôi muốn gặp ông Rex Butterworth, trợ lý đặc biệt của Tổng thống.
- Ai đang gọi đấy?
- Marshall. Calder Marshall, viện trưởng Viện Bảo tàng.
- Của…?
- Của nước Mỹ.
Lại im lặng một lúc lâu.
- Tôi không sao nhớ ra cái tên Butterworth, thưa ông, nhưng tôi tin chắc ông biết có tới hơn bốn mươi trợ lý đặc biệt cho Tổng thống.
- Không, tôi không biết, - Marshall nhìn nhận.
Sau đó im lặng một lúc lâu nữa.
- Theo hồ sơ lưu trữ của chúng tôi, - giọng phụ nữ nói, - hình như ông ta đã trở về Bộ Thương mại. Ông ta thuộc danh mục A - chỉ có nhiệm vụ tạm thời ở đây.
- Cô có biết một số nào giúp tôi gọi được ông ấy?
- Khỏng, tôi không biết. Nhưng nếu ông gọi điện thoại đến Bộ Thương mại tôi tin chắc họ sẽ tìm ra ông ta cho ông.
- Cám ơn cô đã giúp đỡ.
- Tôi rất vui mừng được giúp ông.
° ° °
Hannah có thể không bao giờ nhớ lại nàng đã nằm co quắp bao lâu trong góc phòng của Simon. Nàng không thể nghĩ đến anh với tên Scott, nàng sẽ luôn luôn nghĩ đến anh với tên Simon. Một tiếng đồng hồ, rất có thể hai. Thời gian không còn thực chất nào đối với nàng nữa. Nàng có thể nhớ đã bò trở lại giữa phòng, tránh những chiếc ghế và bàn bị lật đổ giống như trong một hộp đêm vừa mới trải qua một cuộc ẩu đả giữa bọn người say rượu.
Nàng lấy viên thuốc ra khỏi ví và xả trôi theo nước trong bồn cầu, việc làm tự động của bất cứ một điệp viên nào đã được huấn luyện kỹ. Rồi nàng bắt đầu lục lọi trong cảnh đổ nát để tìm các bức hình, và tất nhiên, bức thư đề tên "Hannah". Nàng nhét mấy vật kỷ niệm mới đó vào trong ví và với sự giúp đỡ của một chiếc ghế đổ, nàng đứng dậy.
Đêm hôm ấy, sau đó nàng nằm trên giường ở Toà đại sứ nhìn chằm chằm lên trần nhà trắng tinh, không thể nhớ lại cuộc trở về, lộ trình nàng đã đi qua hoặc thậm chí nàng đã trèo thang cứu hoả hay là vào bằng cửa trước.
Nàng tự hỏi bao nhiêu đêm nữa nàng đi ngủ được mấy phút liền một lúc. Thời gian sẽ trôi qua bao nhiêu lần trước khi anh không còn là từng ý nghĩ của nàng.
Nàng biết Mossad sẽ muốn đưa nàng ra, che giấu nàng, bảo vệ nàng - vì họ đã thấy chuyện đó - cho tới khi cảnh sát Pháp hoàn tất cuộc điều tra của họ. Nhiều chính phủ sẽ cớ những vũ khí ngoại giao không phát huy hết sức mạnh. Người Mỹ sẽ trả đũa mạnh mẽ về vụ giết chết một điệp viên của họ, nhưng cuối cùng mọi việc sẽ được dàn xếp ổn thoả. Hannah Kopec, Simon Rosenthal và giáo sư Scott Bradley sẽ biến thành nhưng hồ sơ xếp. Đối với tất cả bọn họ, cả ba người chỉ là những con số, có thể hoán đổi, không thiết yếu và tất nhiên, có thể thay thế được.
Nàng băn khoăn họ sẽ làm gì với thể xác của anh, thể xác của người đàn ông mà nàng thương yêu. Một nấm mồ đáng kính nhưng vô danh, nàng tin chắc như vậy. Họ sẽ bảo rằng việc phải thế vì lợi ích của chính nghĩa. Bất kể họ chờn anh ở đâu, nàng biết họ sẽ không bao giờ cho phép nàng tìm được nấm mồ của anh.
Chắc hẳn nàng đã không bỏ viên thuốc vào cà phê lúc đấu nếu Kratz đã không nói đi nói lại về ba mươi chín hoa tiễn Scud giáng lên đầu nhân dàn Do thái, và đặc biệt một trong số đó đã giết chết mẹ nàng, em trai nàng và em gái nàng.
Thậm chí rất có thể nàng đã rút lui vào lúc cuối nếu họ đã không đe doạ họ sẽ tự tay làm việc đó, nếu nàng từ chối. Họ hứa với nàng nếu chính là trường hợp này, cái chết sẽ vô cùng đau đớn.
Ngay lúc Hannah sắp sửa lấy viên thuốc ra khỏi ví, nàng đã hỏi xin Simon một chút đường, một dây an toàn cuối cùng. Tại sao anh đã không chộp lấy nó. Tại sao anh không đặt vấn đề, trêu ghẹo nàng về trọng lượng của nàng, làm bất cứ điều gì có thể khiến nàng đổi ý? Nhưng rồi tại sao, tại sao anh đã chờ quá lâu mới nói thực với nàng?
Ước gì anh nhận thức rằng nàng cũng có nhiều điều để nói với anh. Viên đại sứ đã được triệu hồi về Iraq - một sự thăng chức, ông ta giải thích. Như Kanuk đang nói với tất cả mọi người, ông ta sẽ lên chức Thứ trưởng Bộ Ngoại giao, điều đó có thể là khi vắng mặt Muhammed Saeed Al Zahiaf, ông ta sẽ làm việc trực tiếp với Saddam Hussein.
- Cám ơn sự giúp đỡ của cô, - vị Viện trưởng nói.
Điện thoại chợt im bặt.
° ° °
Khi Scott tỉnh dậy, ký ức đầu tiên của anh là Hannah. rồi anh ngủ thiếp đi.
Khi anh tỉnh dậy lần thứ hai, anh chỉ có thể trông thấy những bóng người lờ mờ xuất hiện cúi xuống phía trên anh. Rồi anh lại ngủ.
Khi anh tỉnh dậy một lần nữa, những hình ảnh lờ mờ bắt đầu rõ hơn. Phần lớn bọn họ hình như mặc y phục trắng. Rồi anh lại ngủ.
Khi anh tỉnh dậy lần kế tiếp thì trời đã tối và anh chỉ có một mình. Anh cảm thấy hết sức yếu đuối, toàn thân mềm nhũn, trong lúc anh cố nhớ lại chuyện gì đã xảy ra.
Rồi anh lại ngủ.
Anh tỉnh dậy lại, họ đã đỡ anh lên giường. Họ đang cố đút cho anh một chất lỏng ấm, không có mùi vị qua một ống nhựa. Rồi anh lại ngủ.
Khi anh tỉnh dậy, một người đàn ông mặc áo choàng trắng với một ống nghe và một nụ cười nồng nhiệt, đang hỏi bằng một giọng rõ ràng:.
- Anh có thể nghe tôi?
Anh cố gật đầu nhưng ngủ thiếp đi.
Khi anh tính dậy, một viên bác sĩ khác - lần này anh có thể trông thấy ông ta một cách rõ ràng - đang chăm chú lắng nghe trong lúc Scott cố nói những từ đầu tiên:
- Hannah, Hannah.
Anh chỉ nói có thế. Rồi anh lại ngủ.
Anh lại tỉnh dậy, và một người phụ nữ quyến rũ với một mái tóc đen ngắn và một nụ cười ân cần đang nghiêng xuống phía trên anh. Anh mỉm cười lại với cô ta và hỏi giờ.
Điều đó chắc hắn có vẻ kỳ lạ đối với cô ta, nhưng anh muốn biết.
- Quá ba giờ sáng một chút, - cô y tá nói với anh.
- Tôi đã ở đây bao lâu? - anh cố hỏi.
- Mới hơn một tuần, nhưng ông gần như đã chết rồi. Nếu những người bạn của ông…
Rồi anh lại ngủ.
Khi anh tỉnh dậy, viên bác sĩ nói với Scott rằng khi anh mới đến đây, họ đều nghĩ đã quá muộn, và hai lần anh đã được công bố chết về phương diện kỹ thuật.
- Thuốc giải độc và kích thích điện vào tim, kết hợp với một quyết tâm sống phi thường và lý thuyết của một cô y tá bảo rằng rất có thể ông là một người Do thái, đã thách thức công bố kỹ thuật, - Ông ta bảo với một nụ cười.
Scott hỏi có một người nào tên Hannah đến thăm anh hay không? Viên bác sĩ kiểm tra bảng ở chân giường của anh. Chỉ có hai người đã đến thăm anh, cả hai đều là đàn ông. Họ đến mỗi ngày. Rồi Scott lại ngủ.
Khi anh tỉnh dậy, hai người đàn ông mà viên bác sĩ nói tới đang đứng, mỗi người một bên giường anh. Scott mỉm cười với Dexter Hutchins trong lúc ông đang cố nín khóc. Người lớn không khóc, anh muốn nói, nhất là khi họ làm việc cho CIA. Anh quay sang người đàn ông kia. Anh chưa bao giờ trông thấy một người đầy vẻ ngượng ngùng đến thế, nhăn nhó và bứt rút đến thế, hoặc đôi mắt đỏ đến thế vì mất ngủ. Scott cố hỏi chuyện gì đã gây cho anh nỗi bất hạnh như thế này: Rồi anh lại ngủ.
Khi anh tỉnh dậy, cả hai người đàn ông vẫn còn ở đó, lúc này đang ngồi nghỉ trên hai chiếc ghế không lấy gì làm thoải mái, ngủ gà ngủ gật.
- Dexter, - anh khẽ gọi, và cả hai đã tỉnh dậy ngay tức khắc. - Hannah ở đáu?
Người đàn ông kia mà Scott để ý thấy một con mắt bầm và một cái mũi gãy đang hồi phục, chần chừ một lúc mới trả lời câu hỏi của anh. Scott lại ngủ, không bao giờ muốn tỉnh dậy nữa.
--- ------ ------ ------ -------
1 Derlbrillator: loại máy chặn đứng các cơn co thắt hỗn loạn của cơ tim khiến nhịp tim không đều và đôi khi không bơm được máu (fibrillation).