Luật Giang Hồ
Chương 20 :
Ngày đăng: 15:13 19/04/20
Bản Tuyên ngôn Độc lập được đóng đinh ở bức tường phía sau ông.
Saddam tiếp tục hút xì gà trong lúc ông ngửa người vào lưng ghế. Tất cả mọi người ngồi chung quanh bàn, chờ ông lên tiếng. Ông liếc mắt sang phải.
- Em trai của tôi, chúng tôi tự hào về cậu. Cậu đã phục vụ đất nước chúng ta và đảng Baath với lòng danh dự. và khi tới lúc nhân dân ta được thông báo về những hành động dũng cảm của cậu, tên tuổi cậu sẽ được ghi vào lịch sử của đất nước chúng ta với tư cách một trong những vị anh hùng vĩ đại.
Al Obaydi ngồi ở đầu bàn đàng kia, lắng nghe những lời nói của vị lãnh tụ. Hai nắm tay của ông ta giấu bên dưới bàn, siết chặt lại để tự ngăn chân cơn run. Mấy lần trên đường trở về Baghdad, ông ta biết mình bị theo dõi. Họ đã lục soát hành lý của ông ta hầu như ở từng chặng, nhưng họ đã không tìm thấy gì, bởi vì không cô gì để tìm. Ông em cùng mẹ khác cha của Saddam đã bảo đảm điều đó. Sau khi bản tuyên ngôn đã đến nơi an toàn ở Geneve, ông ta vẫn không được phép chuyển nó đến tận tay vị đại sứ. Con đường được bảo đảm của nó theo lối ngoại giao khiến nó không thể bị ngăn cản ngay cả với những cố gắng kết hợp của người Mỹ và người Do Thái.
Người em trai cùng mẹ khác cha của Saddam lúc này ngồi phía bên phải tổng thống, tận hưởng lời khen ngợi của vị lãnh tụ.
Saddam từ từ xoay người lại và nhìn chằm chầm xuống đầu bàn đằng kia.
- Và tôi cũng chấp nhận - Ông nói tiếp - Vai trò đã do Hamid Al Obaydi đóng, người mà tôi đã bổ nhiệm làm Đại sứ ở Paris. Tuy nhiên, tên của ông ta không được kết hợp vào vụ này, để đừng gây tác hại cho những khả năng đại diện cho chúng ta trên đất nước ngoài.
Và như vậy những lời nói đó đã trở thành sắc lệnh. Người em trai cùng mẹ khác cha của Saddam phải được nhìn nhận là kiến trúc sư của chiến thắng này; trong lúc Al Obaydi phải làm phần phụ chú trên một trang giấy, được lật qua một cách nhanh chóng. Nếu Al Obaydi thất bại, người em trai một mẹ khác cha của Saddam sẽ được xem là không hay biết gì về cả ý niệm ban đầu, và đống xương của Al Obaydi thậm chí giờ đây đang mục rữa trong một nấm mồ không ai biết đến. Từ khi Saddam cất tiếng, không một ai quanh bàn, ngoại trừ vị Biện lý Chính phủ để mắt tới Al Obaydi. Mọi con mắt khác và các nụ cười đều dán vào người em trai cùng mẹ khác cha của Saddam.
Chính lúc đó, ngay giữa phiên họp của Hội đồng Lãnh đạo Cách mạng, Al Obaydi đã đi đến một quyết định.
° ° °
Dollar Bill ngồi uể oải trên một chiếc ghế đẩu, tựa người vào quầy rượu trong giờ không thích hợp, sung sướng nhấm nháp chất nước y thích nhất. Y là người khách hàng duy nhất của tiệm rượu, không kể một người đàn bà ngồi im lặng ở trong góc. Nhân viên phục vụ phỏng đoán cô ta say rượu, trong lúc cô ta không hề có một cử động nhỏ suốt tiếng đồng hồ vừa qua.
Thoạt tiên Dollar Bill không hay biết gì về người đàn ông chệnh choạng bước qua cánh cửa xoay, và chắc đã không để mắt đến gã, nếu gã không tự đến ngồi bên cạnh y. Người khách mới gọi một ly gin pha tonic. Dollar Bill vốn có ác cảm với bất cứ ai uống gin pha tonic, nhất là nếu kẻ đó ngồi bên cạnh y trong khi phần còn lại của quầy rượu vẫn còn trống. Y nghĩ đến việc bỏ đi nhưng lại quyết định không cần phải làm việc đó.
- Thế nào, ông bạn kỳ cựu? - giọng nói bên cạnh hỏi.
Dollar Bill không hề nghĩ mình là một dân "kỳ cựu" và không thèm trả lời người khách lạ.
- Làm sao thế, không có lưỡi trong đầu hay sao? - người đàn ông lại hỏi, giọng líu lại.
Nhân viên phục vụ quay lại nhìn thẳng vào họ khi anh ta nghe giọng nói cất cao, rồi quay lại với việc lau khô chiếc ly còn lại sau bữa trưa đông đúc.
- Có chứ, thưa ông, loại lịch sự đấy. - Dollar Bill trả lời nhưng vẫn không hề liếc nhìn người hỏi.
- Loại Ái Nhĩ Lan. Tôi đã biết ngay từ đầu. Một đất, nước đầy những kẻ say sưa, ngu đần, dốt nát.
- Tôi xin nhắc cho ông biết - Dollar Bill nói - rằng Ái Nhĩ Lan là đất nước của Yeats, Shaw, Wilde, OCasey và Joyce 1
Rồi y ta nâng ly lên để tưởng nhớ tới họ.
- Tôi chưa bao giờ nghe bất cứ một cái tên nào trong số đó! Bạn nhậu của ông, phải khỏng?
- Không tiền án chứ?
- Không, - viên trung sĩ nói.
- Năm mươi đô la, - vị quan toà phán.
Dollar Bill lấy làm lạ vì đối phương của mình không bị kết án lần nào, và cũng có thể trả tiền phạt ngay lập tức.
Khi đến phiên Dollar Bill ra bào chữa, trong lúc ngước nhìn lên vị quan toà, y không thể không nghĩ rằng vị quan toà quá sức trẻ đối với chức vụ. Có lẽ giờ đây y quả thực là một kẻ "kỳ cựu".
- William OReilly, thưa ngài, - viên trung sĩ vừa nói vừa nhìn xuống hồ sơ tội trạng. - say rượu gây mất trật tự, xáo lộn yên tĩnh.
- Ông bào chữa như thế nào?
- Có tội, thưa ngài, - Dollar Bill vừa nói vừa sờ ngón tay vào cuộn giấy bạc nhỏ trong túi, trong lúc y cố nhớ lại nơi gần nhất có quán rượu bán bia Guinness.
- Ba mươi ngày, - vị quan toà nói, không hề ngẩng đầu lên. - Người kế tiếp.
Hai người trong phòng xét xứ sửng sốt trước quyết định của vị quan toà. Một người trong bọn miễn cưỡng nới lỏng nắm tay trên chiếc quai tròn của túi du lịch của cô ta, trong lúc người kia lắp bắp:
- Xin được trả tiền bảo lãnh, thưa ngài.
- Không chấp nhận.
--- ------ ------ ------ -------
1 Wiliam Butler YEATS (1865-1939): nhà thơ, kịch, phê bình.
George Bernard SHAW ( 1858-1950): nhà soạn kịch, phê bình.
Oscar WILDE (1854-1900): nhà thơ, soạn kịch, tiểu thuyết gia.
San OCASEY (1880-1964): nhà soạn kịch.
James JOYCE (1882-1941): tiểu thuyết gia.
2 Cung điện của vua Anh.
3 Karmal: hải cảng ở Đông nam Thuỵ điển.