Luật Giang Hồ
Chương 9 :
Ngày đăng: 15:13 19/04/20
Hannah đáp xuống phi trường Beirut đêm trước khi nàng dự định bay đi Paris. Không một người nào thuộc Mossad tiễn đưa cô điệp viên mới, để tránh nguy cơ tai hại cho nàng. Bất cứ một người Do thái nào bị phát hiện ở Lebanon đều tự động bị bắt giữ ngay lúc trông thấy.
Hannah phải mất hơn một tiếng đồng hồ mới hoàn tất thủ tục hải quan, mặc dù nàng xuất trình một hộ chiếu của Anh, túi sách tay vẫn bị lục soát cùng một ít tiền Lebanon.
Hai mươi phút sau nàng đặt một phòng ở phi trường Hilton. Nàng giải thích với nhân viên tiếp tân rằng nàng sẽ chỉ lưu lại một đêm và trả trước tiền phòng. Nàng đi thẳng lên phòng nàng ở tầng chín và buổi tối hôm ấy không mạo hiểm đi ra ngoài. Nàng chỉ nhận được một cú điện thoại lúc 7 giờ 20.
Nghe câu hỏi của Kratz nàng chỉ trả lời: "Vâng" và cắt đường dây.
Nàng leo lên giường lúc 10 giờ 40, nhưng không sao ngủ được mỗi lần quá một tiếng đồng hồ. Thỉnh thoảng nàng lại bật truyền hình để xem phim cao bồi Ý lồng tiếng Libanon một lát rồi lại cố ngủ một cách chập chờn. Nàng thức dậy lúc bảy giờ kém mười sáng hôm sau, ăn một thanh sôcôla mà nàng tìm thấy trong chiếc tủ lạnh nhỏ xíu đánh răng và tắm nước lạnh.
Nàng mặc áo quần lấy từ trong túi xách loại mà hồ sơ cho biết Kaima thích và ngồi trên góc giường nhìn ảnh mình trong tấm gương. Nàng không thích hình ảnh nàng trông thấy. Kratz đã khăng khăng bảo nàng cắt tóc ngắn mà họ đã có được. Họ cũng yêu cầu nàng mang kính gọng thếp, mặc dù hai tròng kính không có độ. Nàng đã mang kính suốt tuần lễ vừa qua nhưng vẫn chưa quen và thường quên đeo hoặc, tệ hơn, để lạc.
Lúc 8 giờ 19 nàng nhận được một cú điện thoại thứ hai cho nàng biết phi cơ đã rơi khỏi Amman với "món hàng" trên đó.
Khi Hannah nghe những nhân viên quét dọn trò chuyện ngoài hành lang sau đó một lát, nàng mở cửa và nhanh nhẹn lật tấm bảng móc ở quả nắm bên ngoài sang mặt: "Xin đừng quấy rầy". Nàng sốt ruột chờ đợi trong phòng một cú điện thoại bảo hoặc "hành lý của cô đã bị thất lạc", như thế có nghĩa là nàng phải trở lại London bởi vì họ đã thất bại trong việc bắt cóc cô gái, hoặc là "hành lý của cô đã được thu hồi", mật hiệu cho biết họ đã thành công. Nếu là trường hợp thứ hai nàng phải rời khách sạn ngay tức khắc, đáp chuyến xe bus nhỏ của khách sạn đi phi trường và đến tiệm sách ở tầng trệt, nơi đây nàng phải xem lướt qua cho tới khi nàng bắt được liên lạc.
Lúc bấy giờ một người đưa tin sẽ đến bên cạnh Hannah và bỏ lại một gói nhỏ đựng hộ chiếu của Saib với tấm hình đã được thay đổi, vé máy bay mang tên Saib cùng với vé hành lý và các đồ dùng cá nhân đã tìm thấy của cô ta. Sau đó Hannah phải lên chuyến bay đi Paris càng nhanh càng tốt chỉ với một hành lý xách tay mà nàng đã mang theo mình từ London. Khi đã đến Charles de Gaulle nàng phải lấy hành lý của Karima Saib khỏi thang cuốn và tới bãi đậu xe VIP. Người tài xế của Đại sứ Iraq sẽ đến gặp nàng và đưa nàng tới Toà đại sứ Jordan, tại đây Ban lợi ích Iraq hiện đặt văn phòng, Toà đại sứ Iraq tại Paris đang chính thức đóng cửa. Kể từ lúc đó, Hannah chỉ còn lại một mình, và bất cứ lúc nào nàng cũng phải tuân theo các chỉ thị của văn phòng đại sứ, đặc biệt nhớ rằng khác hẳn với đàn bà Do thái, đàn bà A rập phải phục tùng đàn ông.
Nàng không bao giờ được liên lạc với Toà đại sứ Do thái hoặc cố khám phá ai là điệp viên của Mossad ở Paris. Nếu cần thiết, anh ta sẽ tiếp xúc nàng.
- Tôi phải làm gì nếu áo quần của Saib không vừa vặn với tôi? - Nàng đã hỏi Kratz. - Chúng ta đã biết tôi cao hơn cô ta.
- Cô phải mang theo trong cái túi xách của cô vừa đủ cho mấy ngày đầu tiên, - ông ta đã bảo nàng. - Sau đó cô mang những gì cô sẽ cần trong sáu tháng ở Paris. Hai nghìn francs Pháp đã được cấp cho việc này.
- Chắc phải lầu lắm rồi ông không đi mua sắm ở Paris, - nàng đã nói với ông ta. - Như thế này chỉ vừa đủ cho một cái quần Jeans và hai cái T-shirt.
Kratz miễn cưỡng đưa thêm cho nàng năm trăm francs nữa. Lúc 9 giờ 27 chuông điện thoại reo.
Khi Tony Cavalli và ông bố của y bước vào phòng họp ban điều hành, họ ngồi xuống hai chiếc ghế còn lại ở hai đầu bàn, như bất cứ một vị chủ tịch và giám đốc điều hành của một công ty đàng hoàng nào khác. Cavalli luôn luôn sử dụng căn phòng lát ván gỗ sồi trong tầng hầm ngôi nhà của bố y ở đường 75 cho những phiên họp như thế này, nhưng không một ai hiện diện tin họ đến đây để điều khiển một phiên họp bình thường của ban điều hành. Họ biết sẽ không có chương trình nghị sự cũng như không có biên bản phiên họp.
- Không phải vì tiền, - bố y trả lời. - Frank đâu có cần đến đó ngay hôm nay? Thế thì ông ta sẽ lấy phần mình bất kể chuyện gì xảy ra. Bố chưa bao giờ gặp một luật sư nào muốn làm một sĩ quan giỏi. Bọn họ đã quá quen được trả tiền dù họ thắng hay bại.
- Nếu bố nói đúng, Al Calabrese có thể trở nên một vấn đề rắc rối. Ông ta là người mất mát nhiều nhất.
- Với tư cách lãnh đạo công đoàn của chúng ta, ông ta nhất định sẽ phải có mặt ở ngoài đó giữa sân khấu gần như suốt ngày, nhưng bố tin chắc ông ta sẽ không thể nào chịu đựng nổi sự thách thức.
- Còn Bruno thì sao? Nếu…
Viên giám đốc điều hành đang nói đã phải ngừng ngay lại khi cửa lại mở tung ra và Al Calabrese bước vào phòng.
- Chúng tôi vừa nói về ông đây, Al, - Tony nói tiếp.
- Tôi hy vọng không quá lễ độ.
- Điều đó còn tuỳ…
- Tuỳ theo tôi có nhập cuộc hay không chứ gì?
- Hay là ra ngoài, - vị chủ tịch nói.
- Tôi đang nhập cuộc đến tận cổ, đó là câu trả lời, - Al mỉm cười nói - Như vậy, ông nên có một kế hoạch rõ ràng để giới thiệu với chúng tôi.
Ông ta quay người để nhìn thằng vào mặt Tony và nói tiếp:
- Bởi vì tôi không muốn sống quãng đời còn lại của mình trên đầu bảng truy nã của nước Mỹ.
- Còn những người khác? - Vị chủ tịch hỏi trong lúc Bruno đi lướt qua họ, thậm chí không nói một lời chào từ biệt.