Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 110 : Đại náo thiếu lâm tự

Ngày đăng: 17:36 18/04/20


Mọi người vừa ra đến cửa sơn môn, một nhà sư chạy đến báo tin:



- Bọn môn đồ phái Tinh Tú có đến dư ngàn người, đang ở lưng chừng núi, bao vây bọn Mộ Dung công tử và đang chiến đấu kịch liệt.



Huyền Từ gật đầu chạy lại đứng trên một tấm thạch bàn cúi nhìn thì chỉ thấy đầu người lố nhố đen ngòm có đến dư ngàn.



Tiếng reo hò dậy đất theo chiều gió đưa lên:



- Bữa nay Tinh Tú lão tiên thân hành đốc chiến thì đánh đâu mà chẳng được? Bọn ngươi chẳng qua là mấy tên yêu ma, tiểu quỷ mà dám cả gan ngang bướng chống đối thì to gan thiệt!



- Tinh Tú lão tiên bữa nay lên núi Thiếu Thất, chỉ phóng đầu ngón tay út ra cũng đủ làm cho chùa Thiếu Lâm phải sụp đổ.



Ðó là bọn thuộc hạ phái Tinh Tú, mỗi tên nói một điều. Chúng chưa học võ đã học lối siểm nịnh sư phụ trước. Hơn ngàn con người xổ ra bao câu ton hót. Núi Thiếu Thất tưởng chừng như vang lên những bài ca xưng tụng công đức.



Chùa Thiếu Lâm xây dựng hàng mấy trăm năm nay, những câu niệm Nam Mô A Di Ðà Phật trước Phật tượng cả ngàn năm cũng chưa có bao giờ rầm rộ, ồn ào bằng lúc này họ ca tụng Ðinh Xuân Thu.



Ðinh Xuân Thu vuốt chòm râu bạc ra chiều đắc ý. Cặp mắt lim dim, tựa hồ chuếnh choáng hơi men.



Huyền Sinh vận chân khí vào huyệt đan điền, cất tiếng ra lệnh:



- Quần tăng chùa Thiếu Lâm hãy kết thành La Hán đại trận!



Năm trăm nhà sư đồng thanh hưởng ứng:



- Bày La Hán đại trận!



Rồi áo đỏ phất phơ, bóng đen chuyển động. Năm trăm nhà sư chùa Thiếu Lâm, đội này kéo về phía Ðông, đội kia chạy qua ngả Tây, tản mạn ra khắp một vùng núi.



Quần hùng từng nghe danh La Hán đại trận của phái Thiếu Lâm nhưng từ hơn trăm năm nay phái này chưa có chuyện gì phải thi thố với người ngoài nên chỉ có các nhà sư bản phái là biết, còn người ngoài chẳng một ai hay.



Lúc này họ thấy quần tăng, y phục bất đồng, kẻ đen người đỏ, kẻ vàng người xám. Khí giới cũng không giống nhau. Nào đao, nào kiếm, nào trượng, nào móc. Người nào cũng chạy như bay. Chỉ trong chớp mắt đã vây bọn người phái Tinh Tú vào giữa.



Kể về nhân số thì phái Tinh Tú đông hơn tăng lữ chùa Thiếu Lâm, nhưng số nhiều là người mới ra nhập thành một toán quân ô hợp, chiến đâu đơn độc, mạnh ai nấy đánh. Nếu lập thành mặt trận hợp lực tấn công thì bọn chúng chân tay lính quýnh, chẳng biết đường nào mà hành động.



Bây giờ tiếng ca tụng lão tiên giảm bớt đi nhiều.



Huyền Từ phương trượng cất tiếng nói:



- Ðinh tiên sinh phái Tinh Tú giá lâm núi Thiếu Thất chỉ là cừu địch với phái Thiếu Lâm mà thôi. Vậy các lộ anh hùng xin đứng bàng quan để coi võ thuật Trung Nguyên kháng cự với cao nhân miền Tây xem thế nào, nên chăng?



Anh hùng các lộ Hà Sóc, Giang Nam, Xuyên Thiểm, Hồ Quảng đều la ó:



- Tinh Tú lão quái làm hại võ lâm. Chúng ta đã là chỗ nghĩa khí thì phải coi hắn là kẻ thù chung, tru diệt bè lũ mọi rợ của hắn đi.



Quần hùng đều rút binh khí ra muốn chung lưng đấu cật với phái Thiếu Lâm để kháng địch.



Bọn Mộ Dung Phục, Ðặng Bách Xuyên đã giết được hơn hai mươi tên môn đồ phái Tinh Tú. Bây giờ họ có ngoại viện đến, đều tạm thời dừng tay không chiến đấu nữa.



Ðám thuộc hạ phái Tinh Tú cũng không tiến lên đuổi đánh nữa.



Ðoàn Dự hết chuồn qua bên Ðông lại xông sang mé Tây và đã tìm đến đúng bên Vương Ngọc Yến, chàng nói:



- Vương cô nương! Nếu tình thế mà gặp nguy hiểm thì tại hạ lại cõng cô nương ra đi.



Vương Ngọc Yến đỏ mặt lên đáp:



- Ta chưa bị thương mà cũng không bị điểm huyệt... tự mình ta đi cũng được.



Nàng quay sang nhìn Mộ Dung Phục rồi nói tiếp:



- Biểu ca ta võ nghệ cao cường, thừa sức bảo vệ cho ta. Ðoàn công tử! Công tử có thể tuỳ tiện đi đâu thì đi.



Ðoàn Dự nghe nàng nói như vậy không khỏi buồn tủi, nghĩ thầm:




Ðinh Xuân Thu lại là tay nham hiểm thâm độc. Sư huynh và sư phụ hắn cũng mất mạng về tay hắn. Ngày nọ Du Thản Chi đánh nhau với hắn bị thua. Sau gã lột cái đầu sắt ra, máu thịt bầy nhầy ai trông cũng phải khiếp sợ rồi gã tự xưng là Vương Tinh Thiên, chưởng môn phái Cực Lạc. Ðinh Xuân Thu tưởng gã là sư trưởng tên đầu sắt Du Thản Chi.



Lúc này Ðinh Xuân Thu lại chạm trán gã trên núi Thiếu Thất, hàng ngàn hàng vạn con mắt trông vào, mà A Tử ngang nhiên mang cờ hiệu chưởng môn phái Tinh Tú trưng ra thì hắn không còn nhịn làm sao được. Nếu hắn không cùng Vương Tinh Thiên quyết một trận tử chiến thì tất hắn không còn chỗ nào mà dung thân nữa.



Ðinh Xuân Thu giận như điên lên nhưng ngoài mặt vẫn cười ha hả ra vẻ ôn hoà nói:



- Tiểu A Tử! Chưởng Môn nhân bản phái ai giỏi là được giữ. Câu đó quả đã không sai. Ngươi muốn ròm rỏ ngôi chưởng môn tất có bản lãnh ghê gớm lắm! Vậy hãy tới đây tiếp ta ba chiêu được không?



Ðột nhiên trước mắt hắn hoa lên, cách chừng ba thước đã xuất hiện một người, chính là Du Thản Chi.



Du Thản Chi xuất hiện đột ngột, Ðinh Xuân Thu mắt tinh là thế mà cũng không nhìn rõ gã đến từ lúc nào?



Hắn giật mình kinh hãi, lùi lại một bước dài, xa đến năm thước mà vẫn thấy Du Thản Chi chỉ cách mình ba bước. Nhưng kỳ ở chỗ là hắn cất bước trước mà sao đối phương lại đến trước hắn và không lộ hình tích gì. Thế thì võ công hắn ghê gớm vô cùng khiến ai cũng phải khiếp sợ.



Ðinh Xuân Thu đã từng bị gã đánh thua, trong lòng vốn đã khiếp sợ, bây giờ hắn thấy mình mặc áo vàng bay phất phới và bộ mặt xác chết đưa ra, hắn không kịp mở miệng chất vấn:



- Ta muốn cùng A Tử tỷ thí. Sao ngươi lại chen vào?



Hắn xoay tay nắm một tên đệ tử liệng tới.



Du Thản Chi ứng biến thần tốc. Lập tức gã cũng xoay tay chụp lấy một tên đệ tử Cái Bang vào hàng năm túi đứng cách gã chừng một trượng.



Du Thản Chi chụp ở trên không mà đột nhiên tên đệ tử kia phải vọt lên không rồi gã lại dơ tay đẩy tên đó về phía trước.



Tên đệ tử năm túi này biến thành thứ ám khí khổng lồ vọt lại trước mặt Ðinh Xuân Thu.



Tên đệ tử phái Tinh Tú do Ðinh Xuân Thu liệng tới còn đang lơ lửng trên không thì đụng vào tên đệ tử Cái Bang đánh binh một tiếng.



Người đứng ngoài xem thấy hai luồng kình lực mạnh ghê gớm đều nghĩ thầm:



- Hai tên đệ tử này đụng nhau tất phải gãy xương nát thịt mà chết.



Ngờ đâu hai tên vừa chạm nhau bỗng nghe có tiếng vù vù rồi tiếp theo trong mũi mọi người đều ngửi thấy mùi khét lẹt, buồn nôn.



Quần hùng nín thở lùi lại, có người dơ tay lên bịt mũi, có người uống thuốc giải và đều biết Ðinh Xuân Thu cùng Vương Tinh Thiên đều dùng chất âm độc phóng vào mình tên đệ tử.



Hai tên đệ tử vừa chạm vào nhau đã nhủn ra té lăn xuống đất không nhúc nhích vì chúng bị chết cả rồi.



Ðinh Xuân Thu và Du Thản Chi trao đổi chiêu này không phân cao thấp và trong lòng đều ngấm ngầm sợ hãi lùi lại ba thước.



Cả hai bên lại xông vào nắm một tên đệ tử liệng ra. Hai tên này đụng nhau trên không cũng phát ra mùi tanh lè và chết mất mạng.



Nguyên cả hai tay địch thủ đều sử môn Hủ thi độc, một môn võ công âm độc của phái Tinh Tú.



Tuy họ nắm lấy người sống để liệng ra, nhưng kỳ thực lúc tay họ vừa nắm lấy, tên đệ tử đó phải chết ngay và chất độc đã chạy khắp thân thể xác chết. Nếu đối phương dùng tay để gạt tất nhiễm phải thi độc. Dù lấy khí giới để gạt, chất thi độc cũng qua binh khí để truyền vào tay người. Thậm chí đối phương có muốn né tránh hay phóng chưởng cách không cũng khó lòng tránh được độc khí xâm nhập vào mình.



Du Thản Chi từ ngày theo A Tử tập võ công phái Tinh Tú gã tiến bộ rất mau. Gã nghĩ thầm:



- Nếu muốn A Tử xưng hùng mà mình không có một bản lãnh phi thường thì tất có một ngày kia sẽ bị lộ hành tung. Gã liền dẫn nàng đến một nơi hoang vắng, yêu cầu nàng trình diễn võ công bản môn cho gã xem. Nàng trình diễn từng môn và tường thuật cách rèn luyện.



Ngoài miệng Du Thản Chi nói là để chữa những chỗ sai lầm cho A Tử mà thực ra chính A Tử là sư phụ gã. Gã học lén võ công phái Tinh Tú đồng thời học cả môn Hủ thi độc này.



A Tử tuy là một cô gái tinh ranh nhưng hai mắt đui mù, không nhìn rõ nét mặt Du Thản Chi. Hơn nữa, chính tai nàng nghe thấy Vương Tinh Thiên, chưởng môn phái Cực Lạc đã đánh bại được Ðinh Xuân Thu. Dù nàng có thông minh tuyệt đỉnh cũng không thể biết được Vương công tử kia có võ công quán thế lại chính là Du Thản Chi đã học lén được võ nghệ của mình.



Lúc trình diễn A Tử nói ra chiêu nào, Du Thản Chi lại theo đúng phép mà diễn thử. Vì trong người gã đã có chất hàn độc của con băng tằm, lại biết nội công của Dịch Cân kinh. Ðồng thời gã kiêm tinh những môn sở trường cả hai phái chính tà. Nội lực gã đã phi thường thì chiêu thức nào do y học được phóng ra cũng mạnh đến gãy cây, vỡ đá, oai lực vô cùng!



A Tử mắt không nhìn thấy, chỉ nghe bằng tai và rất khâm phục gã.



Du Thản Chi cũng truyền thụ cho nàng một ít phép về tu luyện nội công trong Dịch Cân kinh và bảo đó là công phu nhập môn của phái Cực Lạc.



A Tử theo gã luyện tập, tuy không tiến bộ nhiều nhưng cũng thấy thân thể nhẹ nhàng, gân cốt linh hoạt. Nàng cho là gặp dịp rỗi rãi tập thêm sẽ có thần hiệu.