Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 115 : Lục mạch thần kiếm đả bại mộ dung phục

Ngày đăng: 17:36 18/04/20


Giữa lúc ấy Mộ Dung Phục thừa cơ hội Ðoàn Chính Thuần ra chiêu đả thương người giúp ông, tâm thần ông bị phân chia y liền chĩa ngón tay giữa bên trái ra điểm nhanh như chớp vào huyệt "Trung Ðỉnh" trước ngực ông. Huyệt "Trung Ðỉnh" ở phía dưới huyệt "Ðơn Trung", cách một tấc sáu phân. Huyệt "Ðơn Trung" tụ hội mọi luồng chân khí trong người. Thật là một chỗ rất xung yếu. Người bị điểm trúng lập tức nghẹt thở. Các kinh mạch ngừng chạy.



Mộ Dung Phục biết bản lãnh đối phương cũng thuộc vào hạng cao thâm khôn lường. Y tưởng lúc không kịp đề phòng, tất huyệt "Ðơn Trung" bị điểm trúng, nhưng không ngờ lại điểm trệch đi một chút.



Tuy nhiên Ðoàn Chính Thuần cũng cảm thấy trước ngực rất đau đớn, hơi thở khó khăn.



Vương Ngọc Yến thấy Mộ Dung Phục ra chiêu rất cao minh nàng vỗ tay reo hò:



- Biểu ca ra chiêu "Dạ xoa thám hải" kỳ tuyệt!



Nguyên chiêu này có điểm trúng vào huyệt "Ðơn Trung" hay huyệt "Khí Hải" của đối phương mới đáng gọi là dạ xoa thám hải. Nhưng Vương Ngọc Yến đối với võ công của ý trung nhân chẳng khỏi có ý thiên lệch một chút. Nên tuy chiêu nay còn chệch một tấc sáu phân, nàng cũng hàm hồ gọi nó là "Dạ xoa thám hải" để khuyến khích lòng hiếu thắng của Mộ Dung Phục.



Mộ Dung Phục tự biết chiêu chỉ của mình chưa điểm trúng vào huyệt trọng yếu của đối phương. Y lập tức bồi thêm một chiêu, vung tay phải ra đâm vào ngực đoàn Chính Thuần.



Ðoàn Chính Thuần mệt chưa kịp thở hơi, không còn sức để mà chống chọi nên bị Mộ Dung Phục phóng chưởng mãnh liệt đánh tới, miệng ông phọt máu tươi ra. Nhưng tấm lòng tha thiết vì con không chịu lui ra, ông vội vận khí điều dưỡng thì chiêu thứ hai của Mộ Dung Phục lại đánh tới.



Ðoàn Dự đang bị chân Mộ Dung Phục dẫm lên, đột nhiên chàng thấy phụ thân thổ huyết mà đối phương lại phóng chưởng thứ hai ra. Phụ tử tình thâm, lập tức chàng vung một ngón tay lên la lớn:



- Ngươi dám đánh gia gia ta ư?



Giữa lúc tình trạng cấp bách, nội lực của chàng đột nhiên theo ngón tay trỏ ra ngoài, chính là chiêu "Thương dương kiếm" trong phép Lục Mạch Thần Kiếm. "Véo" một tiếng vang lên!



Tay áo của Mộ Dung Phục bị luồng kiếm khí vô hình cắt đứt. Tiếp theo luồng kiếm khí lại đụng vào chưởng lực của Mộ Dung Phục.



Mộ Dung Phục cảm thấy cánh tay tê nhức thì giật mình kinh hãi, vội lùi lại phía sau.



Ðoàn Dự được tự do lồm cồm trở mình đứng dậy. Ngón tay út bên trái của chàng phóng ra chiêu "Thiếu trạch kiếm" nhằm đâm vào đối phương.



Mộ Dung Phục không dám chần chờ, vung tay áo lên nghinh địch.



“Véo, véo"! Tay áo bên trái Mộ Dung Phục cũng bị cắt đứt một mảnh lớn nữa.



Ðặng Bách Xuyên thấy vậy vội la lên:



- Công tử phải cẩn thận! Ðó là vô hình kiếm khí! Mình cũng phải dùng binh khí mới được.



Gã nói xong rút kiếm ra khỏi vỏ, xoay chuôi lại rồi liệng đến cho Mộ Dung Phục.



Ðoàn Dự, từ lúc nghe Vương Ngọc Yến lớn tiếng reo hò khen ngợi Mộ Dung Phục đánh ngã phụ thân mình thì trong lòng đau đớn vô cùng. Nội lực chàng do đó mà phát ra cuồn cuộn. Cùng một lúc chàng phóng ra đủ sáu chiêu: "Thiếu Thương", "Thương Dương", "Trung Xung", "Quan Xung" và "Thiếu Trạch". Lục Mạch Thần Kiếm tung hoành nhảy múa, nghĩ sao đúng vậy như có quỷ thần giúp sức.



Mộ Dung Phục đón được thanh kiếm cầm tay rồi, tinh thần phấn khởi. Mộ Dung Phục đã có kiếm gia truyền, ra chiêu liên miên bất tuyệt, tựa hồ nước chảy mây trôi. Mới trong nháy mắt, toàn thân y bao phủ một luồng kiếm quang dầy đặc, một giọt nước cũng không thể nào vào được.



Nhân sĩ võ lâm chỉ nghe tiếng Cô Tô Mộ Dung võ công uyên bác. Bao nhiêu công phu của các môn phái nhà này đều biết qua cả. Bây giờ mọi người được nhìn thấy kiếm pháp tinh diệu vô cùng, ai cũng ngẩn người ra. Nhưng dù cho kiếm pháp Mộ Dung Phục có tinh diệu, lợi hại đến đâu, cũng không thể tới gần Ðoàn Dự trong vòng một trượng được.



Ðoàn Dự vung tay ra, nào điểm, nào đâm, bức bách Mộ Dung Phục hết nhảy tung lên lại nằm rạp xuống, tránh Ðông né Tây.



Bất thình lình, một tiếng choang vang lên. Thanh trường kiếm trong tay Mộ Dung Phục bị gãy vụn ra làm hai ba mảnh, bay tung lên không.



Ánh tà dương chiếu vào, bạch quang lấp loáng cả đấu trường.



Mộ Dung Phục bị vô hình kiếm khí của Ðoàn Dự chặt gãy thanh bảo kiếm trong tay mình thì kinh hãi vô cùng, nhưng y không rối loạn hoang mang.Y liền vung chưởng đánh ra khiến cho hai ba chục mảnh kiếm gãy nát tan ra rớt xuống như trận mưa ám khí nhằm bắn tới Ðoàn Dự.



Ðoàn Dự kinh hoảng la lên một tiếng:
- Khải bẩm Giáo chủ! Bọn thuộc hạ tiếp được truyền thư của tứ kiếm: Mai, Lan, Trúc, Cúc, biết rằng bọn trọc đầu chùa Thiếu Lâm muốn làm khó với Giáo chủ, vì thế mà hội họp các động, các đảo đi ngày đêm tới đây. Giáo chủ vẫn bình yên thiệt là may mắn vô cùng. Bọn thuộc hạ khôn xiết mừng vui!



Hư Trúc nói:



- Phái Thiếu Lâm là sư môn ta. Quý vị không được ăn nói vô lễ. Mau mau tới trước Thiếu Lâm phương trượng tạ tội đi!



Miệng y vừa nói mà tay y vẫn phóng chiêu "Thiên Sơn chiết mai thủ" rất thần diệu, không để sơ hở chút nào, mặc dầu y đang đối đáp với người ngoài.



Dư bà bà lộ vẻ khinh sợ khom lưng nói:



- Tiện phụ là Dư bà, bộ Hạo Thiên, thuộc hạ Giáo chủ cung Linh Thứu, ăn nói vô lễ, mạo phạm đến các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm, xin kính cẩn khấu đầu tạ tội trước phương trượng đại sư.



Mụ nói mấy câu này cực kỳ thành khẩn. Giọng nói dõng dạc tỏ nội lực vào hạng cao thủ bậc nhất.



Huyền Từ phất tay áo bào ra nói:



- Lão tăng không dám! Nữ thí chủ đứng lên.



Ðại sư đã vận đến tám thành công lực để phất tay áo muốn đẩy Dư bà đứng lên. Nhưng chỉ hơi rung người một chút, không bị đẩy hất lên.



Mụ dập đầu thêm cái nữa rồi nói:



- Tiện phụ mạo phạm sư môn Giáo chủ, tội đáng muôn thác!



Rồi từ từ đứng lên lui về bản đội.



Các vị lão tăng vào hàng chữ Huyền đã được nghe Hư Trúc thuật lại những chuyện trên cung Linh Thứu núi Phiêu Diễu nên biết cả rồi. Còn các tăng khác chùa Thiếu Lâm và bọn quần hùng đứng bàng quan đều rất lấy làm kỳ tự hỏi:



- Mụ này nội lực ghê gớm lắm! Ngoài ra bọn nam nữ kia xem chừng bản lãnh cũng không phải tầm thường. Chẳng hiểu sao họ đều là bộ hạ của Hư Trúc?



Bọn môn nhân phái Tinh Tú thấy mấy đội đàn bà con gái cung Linh Thứu trong tám bộ rất nhiều thiếu phụ và thiếu nữ xinh đẹp liền buông lời trêu ghẹo.



Các động chúa, đảo chúa, số đông là những hán tử thô hào, nghe bọn môn đồ phái Tinh Tú nói vô lễ, lập tức chửi mắng lại ngay.



Tiếng hô hoán và tiếng quát tháo chửi rủa nhau nhốn nháo cả lên.



Bọn động chúa, đảo chúa rút binh khí ra khiêu chiến. Nhưng bọn đồ đệ phái Tinh Tú chưa được lệnh của sư phụ không dám xuất trận ứng chiến, chỉ già họng văng ra những lời thô tục để thoá mạ.



Ðoàn Dự không dám phân tâm để ý đến chuyện người ngoài. Chàng không hỏi gì đến bọn thuộc hạ cung Linh Thứu đã tới nơi. Chàng ngưng thần để huy động "Thương dương kiếm pháp" mỗi lúc một dồn Mộ Dung Phục vào bước đường cùng. Mộ Dung Phục chống đỡ một lúc nữa rồi không nhìn rõ đường kiếm khí phóng tới, chỉ còn cách múa tít một cây phán quan bút và một cây câu che kín mình, tưởng chừng như gió mưa cũng không lọt vào được.



Ðột nhiên nghe đến véo một tiếng! Một chiêu kiếm khí của Ðoàn Dự đã lọt vào quệt rớt mũ Mộ Dung Phục ra. Ðầu tóc Mộ Dung Phục rối tung, vẻ mặt y rất hoảng hốt.



Vương Ngọc Yến vội la lên:



- Ðoàn công tử! Công tử nương tay cho!



Ðoàn Dự nghe tiếng nàng thì trong lòng run sợ, thở dài một tiếng, không phóng kiếm khí ra nữa.



Chàng lẩm bẩm:



- Ta biết Vương cô nương chỉ nghĩ đến biểu ca nàng mà thôi. Nhưng nếu ta lỡ tay giết y thì nàng đau đớn vô cùng. Từ đây không được nhìn thấy nụ cười của nàng nữa. Ta quyết không để cho nàng phải đau đớn sầu thảm.