Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 130 : Mộc uyển thanh xuất hiện

Ngày đăng: 17:36 18/04/20


Tiêu Phong quay lại bảo Hư Trúc:



- Nhị đệ! Nội lực gã này không phải tầm thường.



Hư Trúc nói:



- Ðúng thế!



Bỗng lại thấy một người, tay múa song đao xông tới. ánh đao thành một luồng bạch quang hộ vệ toàn thân, tưởng chừng như nước mưa cũng không rơi vào được.



Khi đến trước mặt hai gã Ðại Hán, người này quát lên một tiếng thật to rồi đột nhiên biến đổi đao pháp, vung song đao nhằm chém vào đùi hai gã Ðại Hán.



Ðại Hán cầm thiết chử không nhìn đến đường đao chém tới ra sao, hắn vung thiết chử lên đập vào giữa làn bạch quang.



Bỗng nghe một tiếng rú:



- Úi chao!



Cặp đao của người kia đã bị thiết chử đánh gãy. Mũi đao đâm vào trước ngực y. Máu chảy đầm đìa khắp người, y ngã lăn long lóc xuống chân núi.



Hai gã Ðại Hán đánh trọng thương hai người rồi.



Những người khác không dám tiến lên nữa.



Bỗng nghe có tiếng vó câu lộp cộp chạy đến. Một người cưỡi lừa đi lên. Người cưỡi lừa là một thiếu niên thư sinh mới độ mười tám, mười chín tuổi, mình mặc áo bào rộng thùng thình, vẻ người nho nhã, tướng mạo xinh đẹp phi thường.



Người cưỡi lừa chạy đến bên bọn Tiêu Phong thì ai nấy đều nhận thấy anh chàng này khác hẳn những hào khách giang hồ. Bất giác mọi người quay lại nhìn y.



Ðoàn Dự đột nhiên la lên một tiếng:



- Úi chà!



Rồi ấp úng:



- Ngươi... ngươi...



Nhưng chàng thư sinh này không thèm đưa mắt nhìn chàng cứ ngồi trên lưng lừa cho chạy qua.



Chung Linh lấy làm kỳ hỏi:



- Ðoàn công tử! Công tử nhận ra vị tướng công này ư?



Ðoàn Dự đỏ mặt lên tiếng đáp:



- Không! Ta nhận lầm người. Y... là một chàng trai. Ta có biết y là ai đâu? Chàng nói câu này thật ngớ ngẩn.



A Tử cười khì một tiếng rồi nói:



- Ca ca! Té ra ca ca chỉ nhận biết được con gái chớ không nhận được đàn ông.



Nàng ngừng một lát rồi hỏi:



- Chẳng lẽ người vừa đi đó là chàng trai ư? Rõ ràng là gái đó chứ?



Ðoàn Dự hỏi:



- Ngươi cũng bảo y là gái ư?



A Tử đáp:



- Ðúng là gái rồi! Mình cô ta tiết ra một mùi thơm đúng là hương khí của nữ nhân.



Ðoàn Dự nghe nói đến chữ "hương" thì trống ngực đánh thình thịch tự hỏi:



- Phải chăng đúng là nàng?



Lúc này người thư sinh cưỡi lừa đã đi đến trước mặt hai gã Ðại Hán lớn tiếng quát:



- Tránh đường cho ta đi!



Thanh âm rất trong trẻo, rõ ràng là tiếng một cô gái.



Ðoàn Dự không còn nghi ngờ gì nữa cất tiếng gọi:



- Mộc cô nương! Uyển Thanh muội tử! Ngươi... ngươi...



Miệng chàng ấp úng gọi loạn lên và giục ngựa tiến lại.



Vết thương trước ngực chàng chưa khỏi hẳn, Hư Trúc sợ nó lại vỡ ra, vội la lên:



- Tam đệ! Tam đệ phải cẩn thận kẻo vết thương trước ngực...



Ba Thiên Thạch, Chu Ðan Thần đồng thời phóng ngựa rượt theo.



Thiếu niên thư sinh cưỡi trên lưng lừa vẫn trừng mắt nhìn hai gã Ðại Hán, không quay đầu lại.



Ba Thiên Thạch cùng Chu Ðan Thần nhìn chênh chếch thấy nửa mặt nàng đã nhận ra con người xinh đẹp này đúng là người mà Ðoàn Dự đã đưa về Trấn Nam vương phủ nước Ðại Lý. Tên nàng là Hương Dược Xoa Mộc Uyển Thanh.



Hai gã lẩm bẩm:




Ðoàn Dự nói:



- Ðồ đệ ta rồi!



Chung Linh cũng la lên:



- Chúng ta mau tới đó xem sao? Ðồ đệ công tử rất tốt!



Hư Trúc cũng nói:



- Phải đó!



Nên nhớ rằng, mẫu thân y là Diệp Nhị Nương cùng một tốp với Nam Hải Ngạc Thần nên y không khỏi có tình lân cận.



Mấy người giục ngựa lao về phía có tiếng la.



Ði quanh mấy góc núi thì đến một khu rừng rậm.



Ðột nhiên trên bờ vực thẳm xuất hiện một cảnh tượng kinh hồn, động phách.



Bờ vực thẳm có một cây tùng đơn độc. Trên một cành cây mọc ngang ra, có người lấy gậy cài vào rồi đứng lên đó. Người này mình mặc áo thanh bào. Lão chính là Ðoàn Diên Khánh.



Tay trái lão cầm gậy, tay mặt cũng cầm một cái gậy nữa. Ðầu cây gậy này một người nắm lấy. Chính là Nam Hải Ngạc Thần. Tay kia, Nam Hải Ngạc Thần lại túm lấy mớ tóc dài của người khác là Cùng Hung Cực ác Vân Trung Hạc. Hai tay Vân Trung Hạc nắm giữ hai cổ tay một thiếu nữ. Cả bốn người trông như một sợi dây dài đang lơ lửng trên không và ở vào tình trạng nguy hiểm vô cùng! Bất luận là ai trong mấy người này chỉ suểnh tay một chút là rớt xuống vực thẳm đầy đá tai mèo.



Ðoàn Dự thấy khe núi này đã mọc chi chít tựa cây rừng. Nhiều mỏm đá nhọn hoắt như mũi dao chĩa thẳng lên. Ai đã rớt xuống tất bị tan xác.



Lúc ấy một cơn gió thổi đưa Nam Hải Ngạc Thần, Vân Trung Hạc và thiếu nữ đu đi theo đường hình bán nguyệt. Thiếu nữlúc trước xoay lưng về phía mọi người. Bây giờ đãđổi vị trí thành ra nàng xoay nghiêng mặt lại.



Ðoàn Dự vừa trông thấy đã la hoảng:



- Trời ơi!



Suýt nữa chàng từ trên lưng ngựa té xuống.



Nguyên thiếu nữ này chẳng phải ai xa lạ mà chính là Vương Ngọc Yến mà chàng ngày đêm thương nhớ.



Ðoàn Dự định thần lại ngẩng đầu nhìn lên thì thấy sườn núi cực kỳ nguy hiểm không có cách nào tung ngựa lên được. Chàng vội vàng xuống ngựa, chạy lại trước cây tùng thì thấy một người lùn mà béo mập đang cầm búa lớn đang chặt cây tùng này.



Ðoàn Dự kinh hãi quá la lên:



- Ôi! Ối! Ngươi làm chi vậy?



Người béo lùn lờ đi như không nghe thấy gì, giơ búa tiếp tục chặt cây.



Ðoàn Dự giơ ngón tay ra vận chân khí, muốn đem Lục mạch thần kiếm để hạ người kia. Không ngờ chàng sử dụng Lục mạch thần kiếm chưa được linh hoạt, không phải lúc nào muốn phát huy là được ngay. Chàng phóng chỉ luôn mấy cái mà vẫn chẳng thấy kiếm khí vọt ra.



Ðoàn Dự lại càng sợ hãi cuống cuồng, lớn tiếng la:



- Ðại ca! Nhị ca! Muội Muội! Chung cô nương! Mau lại cứu người!



Tiêu Phong, Hư Trúc vội chạy lại.



Nguyên người lùn kia được tảng đá lớn che đi nên ở dưới nhìn lên không thấy. Ðồng thời gió núi thổi mạnh, tiếng chặt cây cũng không nghe rõ. May mà cây tùng to lớn không chặt đứt ngay được.



Bọn Tiêu Phong thấy tình trạng này đều vô cùng kinh hãi, không biết tại sao lại đưa đến tình trạng này được?



Hư Trúc kêu lên:



- Lão béo lùn kia! Lão huynh đừng chặt cây nữa.



Lão lùn mập nói:



- Cây này ta trồng nên. Ta muốn chặt đem về làm quan tài, ngươi giữ được ta sao?



Hắn vừa nói vừa tiếp tục chặt cây.



Nam Hải Ngạc Thần vẫn lớn tiếng la hoảng không ngớt miệng.



Ðoàn Dự nói:



- Nhị ca! Người này không thể lấy lẽ phải trái mà bảo y được. Xin nhị ca kiềm chế y rồi sẽ nói!



Hư Trúc đáp:



- Phải rồi!



Y toan chạy tới thì đột nhiên có một người chống gậy lướt qua bên mọi người mau lẹ phi thường. Chỉ mấy cái tung lên hụp xuống đã đến trước mặt gã béo lùn.



Người này đi mau quá nhìn không rõ. Lúc hắn đứng yên mới biết là Du Thản Chi. Không biết gã ở trong xe lừa đã chuồn ra từ lúc nào.



Mộc Uyển Thanh chưa biết mặt gã, đột nhiên thấy dung mạo khủng khiếp của gã, nàng cả kinh thất sắc, khẽ la lên một tiếng:



- Úi chao!



Du Thản Chi, một gậy chống xuống đất một gậy giơ lên, lạnh lùng nói:



- Không ai được lại đây!