Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 133 : Tủi duyên phận gieo mình tự vận

Ngày đăng: 17:36 18/04/20


Nghe giọng nói âm thầm dường như không phải là người có hảo ý, Ðoàn Dự toan quay đầu lại, thì đột nhiên thấy huyệt "Thân Trụ" ở sau lưng bị người đó nắm chặt.



Chàng vừa nghe thanh âm đã đoán ra là ai rồi, liền cất tiếng hỏi:



- Có phải Mộ Dung công tử đấy không?



Người kia đáp:



- Không dám! Chính là tại hạ! Tại hạ muốn Ðoàn huynh dời gót ngọc lại đằng này nói chuyện.



Ðoàn Dự thấy đúng là Mộ Dung Phục thì trong lòng hồi hộp đáp:



- Mộ Dung công tử đã có lệnh, tại hạ lẽ nào chẳng tuân theo? Xin công tử buông tay ra.



Mộ Dung Phục đáp:



- Bất tất phải buông tay.



Ðoàn Dự đột nhiên thấy người nhẹ bỗng rồi như người đằng vân giá vũ bay đi, thì ra Mộ Dung Phục vẫn nắm sau lưng chàng nhảy lên nóc nhà. Chàng nghĩ rằng: "Nếu mình là lên một tiếng, để đại ca cùng nhị ca nghe tiếng chạy ra cứu viện thì thoát nạn."



Nhưng chàng lại tự nhủ:



- Nếu mình la lên tất Vương cô nương cũng nghe rõ. Nàng thấy hai người lại xảy ra cuộc tranh đấu tất phải phiền lòng. Nàng chẳng bao giờ oán trách biểu ca mà cứ nhè đổ tội cho mình. Thôi mình chẳng làm cho nàng buồn nữa là xong.



Thế rồi, chàng lẳng lặng để mặc cho Mộ Dung Phục xách mình chạy đi. Tuy đang lúc canh khuya, nhưng sắp đến ngày Trung thu, vừng trăng vằng vặc toả ánh sáng khắp một vùng, chàng trông rõ mọi vật xung quanh.



Lúc đầu Ðoàn Dự thấy Mộ Dung Phục lẹ bước trên đường lát đá xanh, sau rẽ vào con đường nhỏ đất vàng. Hai bên đường cỏ dại mọc đầy, nửa xanh nửa úa.



Mộ Dung Phục chạy một lúc, rồi đột nhiên dừng bước, quăng Ðoàn Dự xuống đánh "binh" một tiếng. Lưng và vai Ðoàn Dự đụng xuống đất đau đớn vô cùng.



Chàng rủa thầm:



- Thằng cha này ngoài mặt có vẻ văn nho mà hành vi lại rất dã man.



Chàng hắng giọng một tiếng, rồi lồm cồm bò dậy nói:



- Mộ Dung huynh có điều gì sao không nói ra, mà lại giở thói cục cằn?



Mộ Dung Phục cười gằn hỏi:



- Lúc nãy ngươi cùng biểu Muội ta nói những gì?



Ðoàn Dự đỏ mặt lên tiếng đáp:



- Có chuyện gì đâu? Tiểu đệ vừa gặp cô nương, nói mấy câu chuyện tầm thường.



Mộ Dung Phục lại hỏi:



- Ðoàn công tử là một trang nam tử, một bậc đại trượng phu. Người quang minh lỗi lạc không làm điều ám muội. Ðã làm gì và nói sao, chẳng nên giấu giếm mới phải chứ?



Ðoàn Dự bị Mộ Dung Phục nói khích, bất giác tức mình đáp:



- Dĩ nhiên là tiểu đệ bất tất phải nói dối Mộ Dung huynh. Tiểu đệ hứa hẹn với Vương cô nương là phải tìm đến Mộ Dung huynh để khuyên giải.



Mộ Dung Phục cười lạt nói:



- Phải chăng công tử muốn khuyên ta: con người ở đời đều cần nhất là giữa vợ chồng phải tâm đầu ý hiệp. Công tử còn nói: ta cùng công chúa Tây Hạ vốn chẳng quen biết đã không hiểu nàng xấu hay đẹp, thiện hay ác, thế mà gặp nhau chốc lát nên đạo vợ chồng thì chẳng ổn thỏa chút nào. Có đúng thế không? Công tử còn bình phẩm: nếu ta phũ phàng mỹ ý của Vương cô nương sẽ bị người hữu tình trong thiên hạ thoá mạ và khách hào kiệt giang hồ cười chê là kẻ đê hèn có đúng thế không?



Mỗi câu nói của Mộ Dung Phục lại làm cho Ðoàn Dự phải hãi hùng.



Chàng chờ y dứt lời, rồi ấp úng nói lại:



- Phải chăng... Vương cô nương đã kể với Mộ Dung huynh như vậy?



Mộ Dung Phục đáp:



- Ðời nào nàng lại kể với ta?



Ðoàn Dự hỏi:
Vương Ngọc Yến cả mừng , biết biểu ca đã lượng thứ cho mình.



Nàng gục đầu xuống vai y, khẽ nói:



- Khi nào biểu ca tức giận tiểu muội điều chi, cứ việc đánh mắng, chớ nên để lòng không nói ra. Biểu ca! Biểu ca đừng đi làm phò mã nước Tây Hạ nữa nhé!



Mộ Dung Phục ôm con người mềm mại trong lòng, tai nghe những lời thảnh thót, hơi thở như bông lan, bất giác bâng khuâng trong dạ. Y bỗng nghe nàng nhắc tới việc làm phò mã nước Tây Hạ thì toàn thân lại run lên, bụng bảo dạ:



- Hỏng bét! Mộ Dung Phục kia! Ngươi cũng mắc vào trong vòng "Nữ nhi tình trường, anh hùng khí đoản" để lầm lỡ đại sự ư? Nếu ngươi không cắt đứt được mối tư tình cỏn con này, còn nói gì đến việc đánh thiên hạ để thành tựu việc lớn nữa?



Rồi y đẩy nàng ra, nói một câu quyết liệt:



- Biểu muội! Duyên phận của biểu muội với ta đến đây là hết! Những câu nói, việc làm của biểu muội ta không thể nào quên được!



Vương Ngọc Yến hỏi bằng một giọng cực kỳ thê thảm:



- Biểu ca nói thế là nhất định không lượng thứ cho tiểu Muội ư?



Trong lòng Mộ Dung Phục một bên là tình, một bên là đại nghiệp. Hai ý niệm xung đột nhau rất dữ. Y ngần ngừ một lúc, rồi lắc đầu.



Vương Ngọc Yến trong lòng đau đớn khôn tả, nàng không nhịn được nữa lại hỏi:



- Biểu ca định đi lấy công chúa Tây Hạ và từ đây không nghĩ gì đến tiểu muội nữa ư?



Mộ Dung Phục gắng gượng cả quyết gật đầu mấy cái.



Vương Ngọc Yến trước kia đã nẩy ra ý muốn tự tử nhưng được Vân Trung Hạc cứu thoát. Bây giờ nàng thấy ý trung nhân đích thân nói ra lời cự tuyệt. Nàng đau lòng cơ hồ thổ huyết.



Ðột nhiên nàng lẩm bẩm:



- Ðoàn công tử kia đối với mình hết dạ say mê, mà mình chẳng để ý đến chàng chút nào. Phen này chàng lại vì mình mà chết uổng, thực là mình đối với chàng quá tàn nhẫn. Huống chi bây giờ mình không muốn sống nữa, thì cái giếng này đã là mồ chôn Ðoàn công tử. Chắc dưới đáy nó có nhiều đá nhọn chỉ rơi xuống là chết ngay. Âu là ta cũng chết cùng chàng ở dưới đáy giếng này để gọi là báo đáp mối thâm tình của chàng.



Nghĩ vậy, nàng từ từ đi về phía giếng khô.



Nàng quay lại nói:



- Biểu ca! Tiểu muội chúc cho biểu ca hoàn thành tâm nguyện, lấy được công chúa Tây Hạ và làm hoàng đến nước Ðại Yên.



Mộ Dung Phục biết nàng đi tự tử, liền chạy lại, toan kéo tay nàng để ngăn cản... Nhưng y lại nghĩ rằng: "Nếu mình kéo nàng lại rồi nghe nàng nói ra bao nhiêu lời êm ái khó mà thoát ly được."



Nên biết, Vương Ngọc Yến đã là một trang tuyệt sắc, nói năng lại hoà nhã. Thật là một vật hiếm có trên đời. Ðược vợ như vậy còn gì đáng ân hận nữa. Huống chi Mộ Dung Phục lại có mối tình đằm thắm với nàng từ thuở nhỏ, nếu không kiềm chế được thì thành mối nghiệt duyên và công cuộc phục hưng nước Ðại Yên sẽ hư hỏng hết.



Vương Ngọc Yến đoán được tâm sự của Mộ Dung Phục, nàng lẩm bẩm:



- Con người này đã bạc bẽo đến thế, mình còn nghĩ tới làm chi?



Nàng liền cất tiếng gọi:



- Ðoàn công tử! Ta cùng công tử chết chung một chỗ!



Nàng tung mình đâm đầu xuống.



Mộ Dung Phục kêu lên một tiếng: "Úi chao!"



Y giơ tay ra định nắm lấy chân Vương Ngọc Yến. Với bản lãnh y muốn nắm lấy nàng kéo lại thì chẳng khó gì. Nhưng y không quyết định chủ ý, để mặc cho Vương Ngọc Yến rớt xuống.



Mộ Dung Phục buông một tiếng thở dài, lẩm bẩm:



- Biểu muội! Ta biết rằng trong thâm tâm biểu muội rất thương yêu Ðoàn công tử. Tuy sống không được thành vợ thành chồng, nhưng được chết cùng huyệt tưởng biểu muội cũng thoả mãn tâm nguyện rồi.



Bỗng sau lưng Mộ Dung Phục có tiếng người la:



- Ngươi đừng giả vờ nữa! Thật là một đứa nguỵ quân tử. Mộ Dung Phục kinh hãi tự hỏi:



- Sao có người đến sao lưng mà mình không biết?



Y xoay tay lại phía sau đánh ra một chưởng.