Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 135 : Vương ngọc yến hứa hôn ðoàn dự
Ngày đăng: 17:36 18/04/20
Cưu Ma Trí vừa bắt Mộ Dung Phục xong, bất giác nghĩ đến phụ thân y tặng bí lục phái Thiếu Lâm cho mình, nên y biết là mối hoạ tâm phúc mà không xử tử ngay tức khắc, chỉ quăng xuống giếng khô để cho y chết được toàn thi thể. Nhưng bây giờ lão nghĩ ra chỗ dụng ý sâu độc của Mộ Dung Bác để mình phải khổ sở, bất giác tức giận như người điên, cúi xuống miệng giếng phóng luôn ba chưởng, nhưng không thấy động tĩnh gì. Lão biết là đáy giếng sâu quá, chưởng lực phóng xuống không thấu.
Cưu Ma Trí tức giận, vận hết công lực đánh ra một quyền. Quyền vừa đánh ra, nội khí trong người chạy rần rần, dường như muốn do mười vạn tám ngàn lỗ chân lông xông ra ngoài mà không tiết ra được.
Ðang lúc lão vừa kinh hãi, vừa tức giận, đột nhiên trước ngực thấy động một vật gì từ trong vạt áo rớt vào trong giếng.
Cưu Ma Trí đưa tay ra để bắt lại, nhưng đã không kịp nữa. Lão vội vận "Cầm Long thủ pháp" nhảy ra để bắt lại. Giả tỷ là lúc bình thời, nhất định lão bắt lại được. Nhưng lúc này nội kình không chịu tuân theo ý chí, mà cứ bành trướng lên rần rần chứ không chịu ra đến lòng bàn tay.
Bỗng nghe một tiếng tạch vang lên. Vật kia đã rớt xuống đáy giếng.
Cưu Ma Trí la thầm:
- Thôi hỏng rồi!
Lão thò tay sờ vào bọc, quả nhiên phát giác pho Dịch Cân Kinh rớt xuống lòng giếng mất rồi. Lão biết mình không vận nội khí đúng đường là bởi luyện Dịch Cân Kinh mà ra. Nhưng muốn trừ cái đau khổ này không nghiên cứu Dịch Cân Kinh không được. Dịch Cân Kinh là một vật quan hệ đến cuộc sống chết của lão, để thất lạc thế nào được?
Lão không suy nghĩ gì nữa, tung mình nhảy xuống đáy giếng. Lão sợ dưới đáy giếng có đá nhọn hoặc cành cây đâm vào chân tay, lại sợ Mộ Dung Phục tự giải khai được huyệt đạo, rồi đánh lén mình, nên hai chân chưa chấm đất đã vung chưởng đánh xuống hai phát để thế rớt xuống nhẹ bớt đi. Tay bên trái lão sử dụng chiêu "Hồi Phong Lạc Diệp" để hộ vệ những chỗ yếu hại thân thể.
Ngờ đâu nội khí trong người lão biến hoá khác thường, chiêu số tuy tinh vi mà lực đạo phóng ra lại không đúng mực. Hai phát chưởng chẳng những không giảm bớt được thế rớt xuống cho nhẹ đi mà trái lại khiến người bị đẩy mạnh thêm.
Huỵch một tiếng! Ðầu lão đụng vào đáy giếng thật mạnh.
Kể về công lực, Cưu Ma Trí tuy chưa luyện được thành một tấm thân sắt thép, nhưng đầu lão đập vào gạch cũng chẳng tổn thương gì, mà viên gạch bị nát nhừ. Lão thấy mắt nẩy đom đóm, trời đất quay cuồng lăn mình xuống đáy giếng.
Giếng này không có nước đã lâu, nên lá rụng cùng cỏ khô chất đống rất dày và mục nát thành bùn. Mấy chục năm trời, bùn sâu có tới hơn trượng.
Cưu Ma Trí rớt xuống, mặt mũi mồm miệng đều chôn vào trong bùn lầy. Lão cảm thấy người mình từ từ chìm xuống, muốn cựa quậy đứng lên, nhưng chân tay không còn chút sức mạnh nào cả.
Cưu Ma Trí đang lúc hoảng hốt, bỗng nghe trên miệng giếng có tiếng la gọi:
- Quốc sư! Quốc sư!...
Ðó chính là bốn tên võ sĩ Thổ Phồn.
Cưu Ma Trí vội la lên:
- Ta ở đây!
Nhưng lão vừa mở miệng nói thì đất bùn tràn vào miệng, không nói lên lời. Lão còn văng vẳng nghe bốn tên võ sĩ nói chuyện với nhau.
Một tên nói:
- Chắc Quốc sư nóng ruột không chờ chúng mình được bỏ đi rồi. Lão gia đã dặn mình kiếm đá lớn đậy miệng giếng, vậy mình chỉ biết tuân theo là xong.
Lại một tên khác nói:
- Phải đó! Phải đó!
Cưu Ma Trí cả kinh nghĩ thầm:
- Chúng đem phiến đá nặng tới mấy nghìn cân lấp trên miệng giếng, đừng nói lúc này võ công mình đã mất hết, mà ngay lúc bình thường ngày trước dù mình có muốn hất phiến đá này ra cũng khó lòng.
Lão những muốn kêu lên:
- Ta ở đây! Các ngươi tìm cách cứu ta!
Lão càng hoang mang, bùn vào miệng càng nhiều, bất giác vô tình nuốt ực hai miếng vào bụng. Mùi hôi thối cực kỳ khó chịu.
Trên bờ giếng lại nghe có tiếng lịch kịch, lão biết là bốn tên võ sĩ đang vần tảng đá lớn đậy lên miệng giếng.
Bọn võ sĩ Thổ Phồn kính trọng Cưu Ma Trí như bậc thiên thần. Mệnh lệnh của Quốc sư chúng coi chẳng khác chỉ dụ của vua. Chúng chỉ sợ khối đá chưa đủ nặng, nên lại lấy thêm mười mấy phiến đá nặng chừng mấy trăm cân xếp lên trên.
Cưu Ma Trí nghe rõ bốn tên võ sĩ xếp đá xong rồi vừa gọi vừa đi.
Lão yên trí mình mất mạng trong giếng khô này rồi. Về võ công cũng như Phật học, về mưu trí cũng như về thao lược, lão trùm cả Tây Vực không một ai bì kịp. Ngờ đâu lão bị chôn vùi trong đống bùn dơ bẩn.
- Ða tạ Mộ Dung huynh!
Một người nói:
- Ða tạ biểu ca!
Mộ Dung Phục nói:
- Ðoàn huynh đệ! Chúng ta đã là người một nhà, vậy ta đi làm phò mã nước Tây Hạ, Ðoàn huynh đệ đừng theo ta ngăn trở nữa nhé!
Ðoàn Dự đáp:
- Cái đó đã hẳn. Tiểu đệ được cùng biểu muội nên đạo vợ chồng thì không còn có tâm nguyện nào khác nữa. Dù là làm thần tiên hay làm bồ tát, tiểu đệ cũng chẳng màng.
Vương Ngọc Yến khẽ tựa mình vào bên Ðoàn Dự trong lòng vui mừng khôn xiết.
Mộ Dung Phục ngấm ngầm vận khí muốn khai thông đường huyệt đạo, nhưng không có cách nào giải khai được. Y lại không muốn mở miệng ra cầu người giúp đỡ.
Trong lòng ngấm ngầm căm phẫn, lẩm bẩm:
- Người ta bảo đàn bà như nước hoa dương quả là không sai. Trước kia, biểu muội thấy mình là chạy ngay đến bên nâng đỡ, bây giờ y không thèm nhìn nhõi gì đến ta nữa. Mộ Dung Phục không quên tự trách mình đơn bạc đã bức bách nàng phải đâm đầu xuống giếng tự tử. Ðáy giếng chật hẹp, đường kính không đầy một trượng, Ngọc Yến chỉ khoa chân một bước là tới chân Mộ Dung Phục, nhưng lòng nàng còn e sợ. Nàng đã lo Mộ Dung Phục còn có mưu kế gì khác để gia hại Ðoàn Dự, lại sợ Ðoàn Dự sinh lòng ngờ vực, nên nàng không bước ra.
Mộ Dung Phục vì tâm thần rối loạn nên huyệt đạo khó nổi khai thông. Sau khi tĩnh tâm lại, giải khai được huyệt đạo ngay. Y đưa bàn tay ra vịn vào thành giếng.
Bỗng nghe một tiếng vèo rớt xuống bên mình. Vật đó chính là pho Dịch Cân Kinh mà Cưu Ma Trí đánh rớt xuống. Dưới đáy giếng tối đen như mực, Mộ Dung Phục không biết là vật gì liền né tránh. Cũng may y vừa né mình đi, nên Cưu Ma Trí nhảy xuống không đè lên mình.
Cưu Ma Trí lượm được cuốn kinh trong bùn, đột nhiên nổi lên một tràng cười rộ. Tiếng cười dưới đáy giếng vừa sâu vừa chật hẹp nên quanh đi, quẩn lại làm ù cả màng tai Ðoàn Dự, chàng rất khó chịu.
Cưu Ma Trí bật lên tiếng cười rồi không sao ngừng lại được. Nội tức trong người lão bành trướng, thần trí lão mê man. Lão ở trong bùn lầy, tay đấm, chân đá đập vào thành giếng. Có lúc quyền cước mãnh liệt vô cùng, đập gạch vỡ tan nát. Có lúc lại hoàn toàn vô lực.
Vương Ngọc Yến cực kỳ kinh hãi, tựa sát vào mình Ðoàn Dự khẽ nói:
- Lão này điên rồi!
Ðoàn Dự đáp:
- Lão này quả điên rồi thật!
Mộ Dung Phục thi triển khinh công Bích Hổ Khiêu Tường dán người vào thành giếng chuồn dần lên.
Cưu Ma Trí chỉ cười rộ và ho rũ rượi. Quyền cước đánh ra mỗi lúc một mau.
Ngọc Yến đánh bạo khuyên lão:
- Ðại sư! Ðại sư ngồi xuống nghỉ để trấn tĩnh tâm thần hay hơn.
Cưu Ma Trí cười đáp:
- Ta... Ta trấn tĩnh cái đầu lâu ngươi!
Rồi lão vươn tay ra chụp xuống mình nàng.
Lòng giếng hẹp quá không còn đất để xoay trở.
Nàng bị Cưu Ma Trí chụp xuống vai.
Ngọc Yến kinh sợ la rầm lên.
Ðoàn Dự nghiêng người đi để chống đỡ cho nàng.
Chàng nói:
- Yến Muội nấp vào sau lưng ta!