Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 145 : Bởi kém thế mộ dung hạ thuyết từ
Ngày đăng: 17:37 18/04/20
Bỗng nghe Mộ Dung Phục đáp:
- Một ả họ Tần, một ả họ Nguyễn...
Mộ Dung Phục chưa nói hết câu, thì Vương phu nhân đã ngắt lời:
- Hừ! Hai con hồ ly tinh quấn quít với y một chỗ ư?
Mộ Dung Phục đáp:
- Còn một người đàn bà đã có chồng. Ðiệt nhi nghe họ kêu mụ bằng Chung phu nhân. Dường như mụ cũng ra ngoài để tìm con gái. Mụ Chung này là người nề nếp, không lộ vẻ sờm sì với Trấn Nam vương. Trấn Nam vương đối với mụ cũng rất lịch sự.
Vương phu nhân nói:
- Thế là nó đóng kịch. Nếu nó quả là người nền nếp thì phải ở xa nhau chứ sao lại chung động cùng một chỗ? Còn con tiện nhân thứ tư là ai?
Mộ Dung Phục đáp:
- Người thứ tư thì không phải hạng đê tiện, mà là chánh thất của Trấn Nam vương, tức Trấn Nam vương phi đó.
Ðoàn Dự cùng Vương phu nhân đồng thời giật mình kinh hãi.
Ðoàn Dự tự hỏi:
- Sao mẫu thân mình cũng đến đây?
Vương phu nhân cũng nghĩ thầm:
- Mụ này theo y đến đây tất có chuyện khả nghi.
Mộ Dung Phục cười nói:
- Cô mẫu thư tính xem có lạ không? Nhưng nếu nghĩ kỹ thì cũng chẳng có chi là lạ. Trấn Nam vương rời khỏi nước Ðại Lý đã hơn năm nay chưa về, mà đàn bà con gái Trung Nguyên lại đẹp như hoa. Cô mẫu đã vào bực dung nhan khuynh quốc, lại còn con hồ ly tinh Nguyễn Tinh Trúc, thế thì Trấn Nam vương phi yên tâm thế nào được.
Vương phu nhân hứ một tiếng, rồi mắng:
- Ngươi dám ghép ta vào với con hồ ly tinh kia thành một đôi ư? Hiện giờ cả bốn con tiện nhân đó cùng ở với y hay sao?
Mộ Dung Phục cười đáp:
- Cô mẫu hãy yên tâm, toàn quân của Trấn Nam vương đều bị tan tành ở trạm Song Phụng bến Quan Âm. Ðoàn Diên Khánh giăng một mẻ lưới bắt hết cả đàn ông, đàn bà và điểm huyệt không ai nhúc nhích được nữa.
Ngừng một lát gã nói tiếp:
- Ðoàn Diên Khánh chỉ mải đối phó với Trấn Nam vương khác nào con bọ ngựa bắt con ve sầu, dè đâu con sẻ vàng rình ở đằng sau. Ðiệt nhi đã trông thấy hết. Ðiệt nhi ruổi ngựa đuổi theo bọn họ đến phải hai trăm dặm. Cô mẫu! Việc này không nên chậm trễ. Chúng ta hơn một mặt bố trí "Tuý nhân phong" cùng thuốc mê, một mặt phái người đi dẫn dụ Ðoàn Diên Khánh.
Mộ Dung Phục chưa dứt lời, bất thình lình từ đằng xa có thanh âm rất khó nghe vọng lại:
- Ta đã đến rồi đây, bất tất phải dẫn dụ. Chỉ cần bố trí nhiều "Tuý nhân phong" và thuốc mê là được!
Thanh âm này cách xa đến ngoài mười trượng, mà lọt vào tai Vương phu nhân cùng Mộ Dung Phục tưởng chừng như trong gang tấc.
Hai người tái mặt.
Bỗng nghe tiếng Phong Ba Ác cùng Bao Bất Ðồng vừa quát tháo, vừa xông về phía phát ra thanh âm.
Mộ Dung Phục xen vào:
- Tâu bệ hạ! Xin bệ hạ cùng đoàn tuỳ tùng vào nhà cô mẫu tạm nghỉ. Ðoàn Dự đã bị trói lại sẳn sàng lập tức xin dâng.
Ðoàn Diên Khánh nói:
- Thế thì hay lắm!
Ðột nhiên có tiếng hú lanh lảnh từ trong bụng lão phát ra.
Vương phu nhân còn đang kinh hãi, lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập và tiếng xe lừa ruổi tới.
Chẳng mấy chốc đã thấy bốn người cưỡi ngựa và ba cỗ xe lừa theo đường lớn chạy lại.
Vương phu nhân lạng người đi một cái tiến lên lướt qua hai còn ngựa giơ tay mở rèm xe. Ðột nhiên bà nhìn thấy trước mắt một người miệng rộng, mắt nhỏ, tai lớn, đầu trọc. Người này lớn tiếng quát hỏi:
- Làm gì vậy?
Vương phu nhân kinh hãi tung mình nhảy vọt sang bên. Bà nhìn kỹ lại thì thấy người này mặt mũi xấu xa, mình mặc áo chẽn, vải vàng, trong tay cầm một chiếc roi ngựa. Hắn chỉ là một gã phu xe ruổi ngựa.
Ðoàn Diên Khánh nói:
- Tam đệ! Vị này là Vương phu nhân. Chúng ta đưa nhau vào nhà phu nhân nghỉ ngơi. Cả những khách trong xe cũng đưa vào đó hết.
Nguyên người dong xe này chính là Nam Hải Ngạc Thần. Cỗ xe lớn vừa vén màn lên, một người run lẩy bẩy bước xuống. Vương phu nhân trong lòng đau xót, nước mắt trào ra. Người này hình dung tiều tuỵ, mái đầu đốm bạc, mình mặc áo bào gấm. Y chính là Ðoàn Chính Thuần mà phu nhân hàng ngày tưởng nhớ.
Vương phu nhân tính nóng như lữa, không chờ được nữa liền tiến lại gần kêu lên:
- Ðoàn... Ðoàn lang đấy ư?
Ðoàn Chính Thuần vừa nghe thanh âm trong lòng đã cực kỳ kinh hãi. Y quay đầu nhìn lại thấy Vương phu nhân thì sắc mặt biến đổi.
Nguyên Ðoàn Chính Thuần chỗ nào cũng có nợ phong tình. Trong các hàng chủ nợ thì Vương phu nhân lại là người khó chịu hơn hết. Bọn Tần Hồng Miên, Nguyễn Tinh Trúc chỉ cần sao được y kề cận bên mình là lấy làm mãn nguyện lắm rồi. Nhưng vị phu nhân này bức bách y phải giết bà nguyên phối là Dao Ðoan Tiên Tư Thư Bạch Phụng để lấy bà làm vợ. Việc này Ðoàn Chính Thuần ưng lời thế nào được? Y đành bỏ đi không một lời từ biệt. Ngờ đâu hiện giờ y đang bị quẫn thì lại gặp phu nhân.
Ðoàn Chính Thuần tuy là người lãng mạn không chuyên chú vào một ai, nhưng đối với tình nhân nào y cũng cư xư một lòng thành thực. Y vừa nhìn thấy Vương phu nhân thì sợ thay cho bà vội la lên:
- A La! Chạy mau đi! Lão áo xanh kia là con người đại ác chớ để lọt vào tay hắn.
Y nói xong lạng người ra chẹn trước mặt Ðoàn Diên Khánh rồi lại thúc giục Vương phu nhân:
- Chạy mau đi! Chạy mau đi!
Thực ra Ðoàn Chính Thuần đã bị Ðoàn Diên Khánh điểm huyệt cất bước cũng khó khăn thì còn sức lực đâu để bảo hộ cho Vương phu nhân. Y chỉ la lên một tiếng "A La" đã bộc lộ hết mối ái hoà rất thành thực. Vương phu nhân đang tức đầy ruột mà phút chốc mối hờn giận đã tan ra mây khói. Nhưng Ðoàn Diên Khánh cùng Mộ Dung Phục đứng đó, nên bà không dám thổ lộ can trường, chỉ lạnh lùng đáp:
- Tượng đất bảo vệ cho mình chưa xong, còn nói chi đến chuyện lo cho người ngoài. Ngươi bảo y là người đại ác, thế thì ngươi là người thiện hay sao?
Phu nhân quay lại nói với Ðoàn Diên Khánh:
- Nào! Xin mời điện hạ! Ðoàn Diên Khánh thấy Ðoàn Chính Thuần đối với Vương phu nhân hiển nhiên có lòng thương yêu, mà không oán hận, còn Vương phu nhân đối với y lại ra chiều trách móc, song cũng tình nhiều hơn thù.
Lão lẩm bẩm:
- Giữa hai người này nhất định có quan hệ phi thường. Mình chớ nên để mắc vào cạm bẫy của họ.