Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 147 : Mưu đại sự xin làm dưỡng tử
Ngày đăng: 17:37 18/04/20
Ðoàn Diên Khánh đang bị trọng thương và gặp lúc gian nguy, đột nhiên được vị Quan Âm tóc dài áo trắng xả thân để lão thoả mãn, lão cảm thấy tinh thần phấn khởi, tin rằng thiên mệnh đã về với mình, ngày sau tất được lên ngôi báu. Vậy những mối nguy nan trước mắt cũng không có gì đáng lo ngại.
Ðoàn Diên Khánh đang đầy lòng tự tin, chợt thấy trước mặt sáng loà.
Trời đã bình minh. Lão lại hỏi thăm biết Khô Vinh đại sử vẫn còn trong thời kỳ nhập định.
Ðoàn Diên Khánh quỳ xuống gốc cây Bồ Ðề cảm tạ đức Bồ Tát đã ban ơn đức cho. Lão bẻ hai cành bồ đề cắp vào nách, rồi lạng mình nhảy đi, không dám lẩn quẩn ở nước Ðại Lý nữa. Lão đi mãi xuống phía Nam cho tới khu Man Hoang hẻo lánh. Lão ở đây cố công tập luyện võ nghệ truyền gia.
Võ học họ Ðoàn nước Ðại Lý tinh thâm vô cùng. Nó lấy thuần tuý làm cốt mà không cần biến ảo phức tạp.
Năm năm đầu Ðoàn Diên Khánh điều trị thương thế cho lành. Ðoạn lão tập luyện lấy gậy thay chân. Lão lại đem môn "Nhất dương chỉ" chế hoá vào cây cương trượng, luyện thêm năm năm nữa, rồi mới hiện trên chốn giang hồ.
Bước đầu, Ðoàn Diên Khánh phải đi về miệt Lưỡng Hồ tiêu diệt hết kẻ cừu địch không để sống sót một mống. Thủ đoạn tàn ác của lão thực khiến cho người ta vừa nghe đến đã phải kinh hồn. Vì thế mà lão nổi tiếng là thiên hạ đệ nhất đại ác nhân.
Ðoàn Diên Khánh đã mấy phen lén lút trở về nước Ðại Lý, và lần nào cũng thấy ngôi vua của Ðoàn Chính Minh không thể nào lung lay được, nên lão lại đành bỏ đi.
Lần sau cùng gặp Huỳnh Mi Tăng cùng đánh cờ để đấu nội lực. Hôm ấy, lão đang nắm chắc phần thắng, chẳng ngờ đâu Ðoàn Dự xen vào khiến cho lão chuyển thành thế bại.
Lúc này, Vương phu nhân bắt được Ðoàn Dự, Ðoàn Diên Khánh đang phóng trượng để đâm chết chàng cho hết mối lo về sau, đột nhiên Ðoàn phu nhân ngâm bốn câu: Ngoài chùa Thiên Long, Dưới gốc Bồ Ðề. Hán h khất phương xa, Quan Âm tóc dài. Bốn câu mười sáu chữ này đọc lên thoảng nghe như không, nhưng đối với Ðoàn Diên Khánh khác nào sét đánh lưng trời.
Lão nhìn vẻ mặt Ðoàn phu nhân tự hỏi:
- Chẳng lẽ... Chẳng lẽ... bà này lại là vị Quan Âm ngày trước?
Bỗng thấy Ðoàn phu nhân từ từ đưa tay lên cởi búi tóc ra cho làn tóc mây đắp lên vai và rủ xuống trước mặt. Lão nhận ra chính bà là vị Quan Âm mà lão đã gặp dưới gốc cây Bồ Ðề ngoài chùa Thiên Long.
Ðoàn Diên Khánh không còn hoài nghi gì nữa, lẩm bẩm một mình:
- Mình cứ tưởng là Bồ Tát, té ra lại là Trấn Nam vương phi! Bây giờ Ðoàn Diên Khánh tuy đã biết rõ chân tướng, nhưng nhiều mối nghi hoặc lại nổi lên trong óc.
Lão tự hỏi:
- Tại sao Vương phi lại có hành động như vậy? Khi ấy ta là một kẻ ăn xin mình mủ máu mà sao lại lọt vào mắt nàng?
Ðoàn Diên Khánh cúi đầu ngẫm nghĩ một lúc rồi ngẩng lên nhìn thì thấy Trấn Nam vương phu nhân nước mắt chảy quanh, lão không cầm lòng được lên giọng ấm ớ hỏi:
- Ngươi muốn ta tha mạng cho con ngươi ư?
Ðoàn phu nhân lắc đầu đáp:
- Trên tấm kim bài nhỏ xíu đeo ở cổ y có khắc chữ ghi năm, tháng, ngày đã sinh ra y đó.
- Người ta thường nói rằng: "Thi lễ với người là tất có sở cần điều gì". Công tử thi hành đại lễ như vậy, tại hạ không dám đương. Chẳng hay công tử có điều chi dạy bảo?
Trong lời nói của Ðoàn Diên Khánh, lão tỏ ra là người rất lịch sự.
Mộ Dung Phục đáp:
- Tâm nguyện của tại hạ đã được điện hạ biết rõ. Muốn phục hưng Ðại Yên không phải là công cuộc trong một ngày mà xong. Bây giờ tại hạ giúp đỡ điện hạ lên ngôi Hoàng đế nước Ðại Lý trước. Ðiện hạ lại không có con cái, nên tại hạ muốn bái điện hạ làm nghĩa phụ để chung lưng đấu sức làm nên đại sự, há chẳng lưìng toàn kỳ mỹ ư?
Ðoàn Diên Khánh nghe Mộ Dung Phục nói đến câu "Ðiện hạ không có con cái", bất giác liếc mắt nhìn Ðoàn phu nhân. Bốn mắt gặp nhau khác nào nói đến trăm ngàn điều. Ðoàn Diên Khánh cười khằng khặc không trả lời.
Lão nghĩ bụng:
- Giả tỷ ngươi nói câu này trước đây nưa giờ thì thật là lưỡng toàn kỳ mỹ nhưng hiện giờ ta đã biết là ta có con thì khi nào lại đem ngôi vua để truyền lại cho ngươi?
Mộ Dung Phục lại nói:
- Nhà Ðại Tống lấy được giang sơn của họ Sài đời Hậu Chu, ngày ấy Chu Thái Tổ là Quách Oai không người kế nghiệp, lấy Sài Vinh làm con. Sài Thế Tôn là tay hào kiệt đương thời, tài kiêm văn võ làm nổi oai danh cho nhà Hậu Chu. Họ Quách đời đời được hưởng tế tự truyền mãi về sau, hậu thế đều ca tụng việc này. Gương trước còn đó, xin điện hạ xét soi.
Ðoàn Diên Khánh hỏi:
- Công tử muốn ta thu làm nghĩa tử ư?
Mộ Dung Phục đáp:
- Chính thế!
Ðoàn Diên Khánh bụng bảo dạ:
- Bây giờ ta bị trúng độc đành phải miễn cưỡng nhận lời. Chờ giải độc rồi, ta sẽ giết gã đi là xong.
Lão liền hững hờ đáp:
- Như vậy thì công tử phải đổi lấy họ Ðoàn mới có thể làm Hoàng đế nước Ðại Lý được. Hoài bão phục hưng Yên quốc chưa hiểu thành bại thế nào, nhưng họ Mộ Dung từ đây tuyệt tự mà công tử cũng chịu ư?
Ðoàn Diên Khánh đã biết rõ mưu cơ của Mộ Dung Phục. Gã chỉ cần lên làm vua nước Ðại Lý rồi trong vài năm cho người thân tín nắm hết quyền binh, giết sạch bọn trung thân với họ Ðoàn rồi, gã sẽ khôi phục họ Mộ . Có khi gã còn đổi tên nước Ðại Lý thành Ðại Yên cũng chưa biết chừng. Lão đặt ra mấy câu hỏi này là mưu sâu lấy thoái làm tiến khiến Mộ Dung Phục tin lời không đem lòng nghi kỵ. Nếu lão ưng thuận ngay thì tỏ ra có ý không thành thực.
Quả nhiên Mộ Dung Phục ngẫm nghĩ hồi lâu, rồi ngập ngừng:
- Cái đó...