Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 149 : Gặp nguy cơ đoàn dự nhảy lăng ba

Ngày đăng: 17:37 18/04/20


Vương phu nhân biết Mộ Dung Phục tâm địa tàn nhẫn, thủ đoạn độc ác. Gã muốn thỏa đại nguyện thì còn kể gì đến tình cô cháu? Ðoàn Chính Thuần càng tỏ ra luyến tiếc mình thì Mộ Dung Phục lại càng uy hiếp.



Ðoàn Chính Thuần thấy vẻ mặt khiếp sợ của Vương phu nhân chẳng khác gì Nguyễn Tinh Trúc lúc lâm tử. Y nhớ lại mối ân tình tha thiết cùng phu nhân ngày trước thì nhũn cả ruột gan.



Y liền lớn tiếng mắng:



- Mụ già kia! Sao ngươi còn giở thói ghen tuông ngày trước làm hại tính mạng ba người bạn gái của ta? Nếu chân tay ta được tự do, ta quyết băm vằm ngươi ra làm muôn đoạn. Mộ Dung Phục ngươi đâm mạnh kiếm vào, còn để con mụ thối tha đó sống làm gì nữa?



Ðoàn Chính Thuần biết rõ càng thoá mạ Vương phu nhân bao nhiêu, Mộ Dung Phục càng không muốn giết cô mẫu bấy nhiêu.



Vương phu nhân cũng hiểu rõ nguyên nhân. Bà biết Ðoàn Chính Thuần giả vờ thương yêu mình là để Mộ Dung Phục giết mình đặng báo thù cho Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên, Chung phu nhân. Bây giờ y quay ra thoá mạ tức là đã tha thứ cho mình.



Nhưng hơn mười năm nay bà tưởng nhớ đến Ðoàn Chính Thuần, tâm thần bây giờ biến cải rất nhiều. Bà trông thấy ba người đàn bà chết lăn dưới đất. Thanh trường kiếm máu chảy đầm đìa dí vào ngực mình thì đầu óc bâng khuâng khôn tả.



Bà nghe Ðoàn Chính Thuần thoá mạ mình những câu cay đắng so với lời thệ hải minh sơn ngày trước thực khác nhau một trời một vực, nên bà không nhịn được dòng châu lã chã tuôn rơi hỏi:



- Ðoàn lang! Trước kia Ðoàn lang đối với ta thế nào chẳng lẽ đã quên hết rồi ư? Ðoàn lang không nghĩ gì đến ta nữa chăng? Nhưng ta vẫn một lòng thương nhớ Ðoàn lang. Chúng ta ly biệt nhau bấy nhiêu lâu, nay được trùng phùng đâu phải chuyện dễ dàng. Thế mà Ðoàn lang... không được câu nào tử tế với ta ư? Ðoàn lang ăn ở với ta sinh ra Ngọc Yến, Ðoàn lang có thấy y đâu không?



Ðoàn Chính Thuần ngấm ngầm kinh hãi, bụng bảo dạ:



- Thần trí A La không được sáng suốt nữa rồi. Nếu ta thổ lộ những lời ân ái ngày xưa thì nàng còn sống làm sao được?



Ông liền lớn tiếng quát:



- Tình nghĩa đến đây là hết rồi! Ta giận mình chẳng tát cho ngươi được vài cái để hả lòng căm phẫn.



Vương phu nhân khóc ròng kêu lên



- Ðoàn lang, Ðoàn lang!...



Ðột nhiên bà nhảy xổ về phía trước mũi kiếm của Mộ Dung Phục đâm sâu vào ngực.



Mộ Dung Phục đang lúc ngần ngừ không quyết, vừa muốn thu kiếm về vừa muốn đâm tới. Gã chỉ ngần ngừ một chút mà mũi kiếm đã đâm suốt ngực Vương phu nhân.



Mộ Dung Phục rút kiếm ra, máu tươi vọt lên như suối.



Vương phu nhân run lẩy bẩy nói:



- Ðoàn lang! Ðoàn lang giận ta đến thế ư?



Ðoàn Chính Thuần thấy lưỡi kiếm đâm vào chỗ nguy hiểm, biết rằng Vương phu nhân không thể sống được nữa, hai hàng nước mắt chảy xuống ròng ròng nghẹn ngào nói:



- A La! Ta thoá mạ nàng là bản ý muốn cứu tính mạng cho nàng. Bữa nay trùng phùng kể sao xiết nỗi vui mừng, có đâu còn căm hận nàng. Tâm ý ta vĩnh viễn như bông Mạn Ðà hoa ngày trước.



Vương phu nhân khoé miệng nở một nụ cười khẽ nói:



- Thế là hay lắm! Ta biết trong lòng Ðoàn lang vĩnh viễn có hình ảnh ta, không bao giờ phai được...



Tiếng phu nhân nhỏ dần đi rồi tắt hẳn. Bà nằm ngoẹo đầu ra, thế là hết đời một vị phu nhân nhan sắc khuynh thành!



Mộ Dung Phục lạnh lùng nói:



- Trấn Nam vương! Những người đàn bà mà Vương gia đã đem lòng yêu dấu đều vì Vương gia mà mất mạng. Chẳng lẽ cả vị nguyên phối phu nhân cũng vì Vương gia mà chết nữa chăng?



Gã vừa nói vừa dí mũi kiếm vào trước ngực Ðoàn phu nhân.
Ðoàn Chính Thuần chỉ bảo chàng cách giải huyệt đạo cho mọi người, rồi ngửi thuốc giải tiêu trừ chất độc Hồng hoa hương vụ. Chỉ có một mình Ðoàn Diên Khánh bị tàn phế ngồi trên ghế không nhúc nhích được.



Ðoàn Chính Thuần điểm chân phải xuống, tung mình nhảy lên đưa tay rút lấy thanh trường kiếm cắm trên xà nhà. Lưỡi kiếm này đã thấm máu tươi của Nguyễn Tinh Trúc, Tần Hồng Miên, Chung phu nhân và Vương phu nhân là bốn người đàn bà đã có lời ước hẹn trăm năm với y.



Ðoàn Chính Thuần tuy là người phong tình lãng mạn, đường tình chẳng chuyên chú vào một ai. Nhưng người đàn bà nào y đã quyến luyến thì vẫn cư xử một lòng thành thực. Ông hận mình chẳng thể móc được trái tim, cắt được da thịt mình để đưa cho người yêu.



Nên biết nước Ðại Lý là một nước man di ở ngoài cõi Nam, phong tục tập quán không giống Trung Nguyên. Về lễ giáo cũng như về tình phu phụ còn kém các bậc sĩ phu nhà Ðại Tống nhiều lắm.



Người khuê nữ trước khi xuất giá đối với chữ tiết trinh không phải là việc tối quan hệ. Vì thế mà ông tuy là người anh hùng nghĩa hiệp, đối với nữ sắc không cần phải giữ gìn cho lắm. Trên chốn giang hồ ông đã thiếu rất nhiều món nợ phong tình.



Ðoàn Chính Thuần thấy thi thể bốn người đàn bà nằm ngổn ngang dưới đất. Ðầu Vương phu nhân gối lên chân Tần Hồng Miên. Mình Chung phu nhân gác lên bụng Nguyễn Tinh Trúc.



Bốn người đàn bà này hồi sinh tiền đã nhiều phen vì y mà phải ôm mối tương tư sầu khổ, phần hoan lạc thì ít mà lo buồn thì nhiều. Sau cùng lại vì y mà chết bất đắc kỳ tử.



Lúc Nguyễn Tinh Trúc bị Mộ Dung Phục đâm chết, Ðoàn Chính Thuần đã quyết tâm chết theo để báo đáp hồng nhan tri kỷ. Bây giờ ông không còn nghĩ ngợi điều gì nữa.



Con trai là Ðoàn Dự đã đến tuổi trưởng thành lại tài kiêm văn võ. Nước Ðại Lý chẳng lo gì thiếu vị anh quân, nên y chẳng nghĩ đến việc làm Hoàng đế.



Y quay lại nói với Ðoàn phu nhân:



- Phu nhân! Ta đối với nàng thật nhiều lỗi lầm. Ta coi những người đàn bà này cũng như nàng và đem lòng thương yêu tất cả, ta yêu họ với một tấm lòng thành thật cũng như đã yêu nàng.



Ðoàn phu nhân la lên:



- Thuần ca!... Thuần ca không nên...



Rồi bà nhảy xổ vào lòng Ðoàn Chính Thuần.



Ðoàn Dự vừa rồi nóng cứu mẫu thân, đem hết tâm trí vào việc tranh đấu với Mộ Dung Phục. Từ lúc gã chuồn qua cửa sổ trốn đi, chàng mới hơi định thần lại. Chàng sực nhớ mình vừa bị bại lực không hiểu sao lại khỏi được ngay? Vừa nghĩ tới đây, toàn thân chàng lại mềm nhũn ra, muốn đứng dậy không được nữa.



Bỗng chàng nghe tiếng Ðoàn phu nhân rú lên vì Ðoàn Chính Thuần đã cầm kiếm đâm vào ngực để tự tử.



Ðoàn phu nhân vội rút trường kiếm ra. Tay trái bà bịt lấy vết thương vừa khóc vừa nói



- Ðoàn ca! Ðoàn ca! Dù Ðoàn ca có hàng ngàn hàng vạn tình nhân, thiếp vẫn yêu Ðoàn ca như vậy.Có lúc tiểu Muội nghĩ không ra mà căm hận Ðoàn ca... nhưng đó là việc đã qua...



Nhưng Ðoàn Chính Thuần đã đâm trúng vào tâm mạch chết ngay lập tức và không còn nghe lời Ðoàn phu nhân nữa.



Ðoàn phu nhân xoay kiếm lại toan đâm vào ngực mình, bỗng nghe Ðoàn Dự la lên:



- Mẫu thân, mẫu thân! Một là vì thanh kiếm dài quá, hai là vì tiếng gọi giật giọng của Ðoàn Dự nên bà phân tâm đâm trệch kiếm xuống dưới bụng.



Ðoàn Dự thấy phụ thân, mẫu thân đồng thời vung kiếm tự tử thì hồn vía lên mây, nhưng hai chân chàng tê dại không bước đi được. Chàng chống tay xuống đất vừa bò đi vừa gọi:



- Má má! Gia gia!



Ðoàn phu nhân nói:



- Hài nhi! Má má cùng gia gia cùng ra đi đây. Hài nhi tự liệu lấy mình!...



Ðoàn Dự khóc ròng nói:



- Mẫu thân! Mẫu thân không thể chết được! Còn gia gia con làm sao?