Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 156 : Nhờ a tử, tiêu phong thoát hiểm

Ngày đăng: 17:37 18/04/20


Tiêu Phong nghĩ một lúc lâu nữa liền vỡ lẽ ra, ông tự nhủ:



- Hoàng thượng muốn tỏ ra là một bậc anh hùng, ngài muốn cho ta phải khâm phục bằng cách tự mình dẫn binh Nam chinh để lấy giang sơn nhà Ðại Tống. Lúc trở về ngài mới hỏi đến ta và khoa trương oai phong của ngài. Ngài sợ tính khí ta cương cường có thể giận lên tuyệt thực tự tận, nên phái người đến nói hươu nói vượn cho yên lòng ta.



Tiêu Phong đã bị giam trong cũi, không còn kế nào thoát thân được, ông chẳng buồn nghĩ gì nữa, gạt bỏ hết mọi ý niệm về sống, chết, yên, nguy.



Tiêu Phong đã không muốn dẫn quân Nam chinh, ông cũng chẳng phải là kẻ sĩ lo lắng đến mối lo âu của thiên hạ, nhưng ông nghĩ tới Gia Luật Hồng Cơ đã động binh rồi, đằng nào kiếp nạn sinh linh cũng không thể vãn hồi được nữa. Ngoài những tiếng thở dài, ông lại uống thật nhiều rượu để khỏi phải nghĩ gì nữa.



Bốn tên thuyết khách vẫn tiếp tục đến bên ông lảm nhảm nói hoài.



Ðột nhiên ông hỏi họ:



- Quân ta đã qua sông Hoàng Hà chưa?



Bọn thuyết khách ngạc nhiên nhìn nhau, chẳng biết trả lời ra sao.



Sau một tên đáp:



- Tiêu đại vương nói rất đúng! Ðại quân chúng ta sắp khởi hành nhưng chuyện vượt qua sông Hoàng Hà là lẽ tất nhiên.



Tiêu Phong gật đầu nói:



- Té ra đại quân chưa khởi hành ư? Chẳng hiểu ngày nào mới gặp ngày hoàng đạo để cất quân?



Bốn tên thuyết khách đưa mắt ra hiệu cho nhau để đừng thổ lộ việc cơ mật này với Tiêu Phong.



Một tên đáp:



- Bọn tại hạ vào hàng tiểu bối không được nghe đến quân tình.



Một tên khác nói:



- Chỉ mong sao Tiêu đại vương hồi tâm nghĩ lại là Hoàng thượng tới đây ngay để thương nghị đại sự.



Tiêu Phong hắng giọng một tiếng, không hỏi gì nữa, mà chỉ nghĩ thầm trong bụng:



- Nếu Hoàng thượng đánh đâu được đấy, lấy được Ðại Tống rồi, sẽ giải ta về Biện Lương tương kiến. Nhưng nếu quân thua trở về thì chắc ngài xấu hổ không gặp ta nữa và bấy giờ sẽ giết ta đi. Nhưng ta mong ngài lấy được Ðại Tống, hay mong ngài bại trận? Ha ha! Tiêu Phong hỡi Tiêu Phong! E rằng ngươi khó lòng trả lời được câu hỏi này!



Hôm sau, vào lúc hoàng hôn, bốn tên thuyết khách lại khệnh khạng đi đến.



Bọn thân binh canh giữ Tiêu Phong đã nghe bọn chúng nói nhiều rồi, nên vừa thấy bốn người đến thì bất giác chau mày, đứng tránh ra mấy bước.



Một tên thuyết khách hắng giọng, rồi lên tiếng:



- Tiêu đại vương! Hoàng thượng đã có chiếu chỉ. Ðại vương tiếp chỉ mà còn không tuân lệnh thì phạm tội đại ác!



Tiêu Phong nghe câu này có đến trăm lần rồi. Nhưng lần này thanh âm gã có điều khác lạ, tựa hồ bị bịnh yết hầu. Bất giác ông đưa mắt nhìn ra thì lại càng lấy làm kỳ. Gã thuyết khách chau mày nheo mắt, trên mặt làm ra nhiều nét dị dạng.



Tiêu Phong định thần nhìn lại thì thấy tướng mạo người này khác trước nhiều. Ông lại chú ý nhìn kỹ hơn nữa thì không khỏi vừa kinh hãi vừa mừng thầm. Mấy sợi râu lơ thơ của gã đều là râu giả dán vào. Mặt gã cũng bôi bằng một thứ mực loãng, chỉ thầy đen nhèm rất khó coi. Nhưng mắt hạnh miệng đào, trông thiệt là xinh.



Người này chính là A Tử.



Nàng lại nói rất khẽ và ra vẻ hàm hồ:



- Lời Hoàng thượng đã nói ra, chẳng bao giờ sai lầm. Ðại vương chỉ nên tuân theo lời Hoàng thượng mà làm là có chỗ tốt đẹp đó! Hừ! Ðây là thánh dụ của đức Hoàng đế nước Ðại Liêu. Ðại vương phải kính cẩn đọc mấy lời dụ này.



Nàng nói xong lấy trong tay áo ra một trương giấy rộng quay hàng chữ vào mặt Tiêu Phong.



Lúc này trời gần tối, mấy tên quan binh khêu đèn lồng bốn mặt lên cho sáng hơn.



Tiêu Phong nhờ ánh lửa sáng thì thấy trên giấy chỉ vỏn vẹn có tám chữ: "Ðại viện đã đến, đêm nay thoát hiểm" Tiêu Phong hắng giọng một tiếng, rồi lắc đầu.



A Tử lại nói:



- Chuyến này chắc chúng ta phái binh, nhân cương mã tráng, lực lượng hùng hậu, chắc rằng cờ khai đắc thắng, mã đáo thành công. Ðại vương bất tất phải lo phiền nghi ngại.



Tiêu Phong nói:



- Ta lo là lo chết hại nhiều sinh linh, không muốn chiến chinh, nên mới bị Hoàng thượng cầm tù.



A Tử nói:



- Muốn chóng thắng trận nhờ ở mưu cao chứ đâu phải ở giết người cho lắm.



Tiêu Phong nhìn ra ba tên thuyết khách kia, kẻ phe phẩy cây quạt, người giơ tay áo lên dường như không để ai trông rõ mặt. Dĩ nhiên những người này là đồng bọn với A Tử.



Tiêu Phong thở dài nói:



- Hảo ý của ông bạn ta rất làm cảm kích. Nhưng ông bạn nên biết rằng bên địch phòng thủ cực kỳ nghiêm mật thì việc đánh thành chiếm đất, ta e rằng không nắm chắc phần thắng được đâu...




- Nam Viện đại vương Tiêu Phong làm loạn, đầu hàng Tống triều giết chết Liêu chúa rồi!



Mấy tên quân Khất Ðan nghiến răng hỏi:



- Tên Tiêu Phong phản quốc hàng giặc, chúng ta giật mình không xé xác hắn ra được.



Lại có người hỏi:



- Ðức vạn tuế đúng bị phản tặc Tiêu Phong gia hại rồi ư?



Một người khác đáp:



- Còn chi mà không thật? Chính mắt ta trông thấy thằng cha Tiêu Phong cưỡi ngựa trắng xông lại trước mặt đức vạn tuế cầm thương đâm vào ngực ngài rồi!



Một lão hỏi:



- Thằng chó má Tiêu Phong sao lại bất lương thế? Hắn là người Khất Ðan hay là người Hán?



Một gã Ðại Hán đáp:



- Nghe nói hắn là quân Nam Man, ăn mặc giả làm người Khất Ðan. Hắn tàn ác hơn cả loài cầm thú.



A Tử thấy bọn người này vừa chạy vừa thoá mạ Tiêu Phong thì tức giận đến cực điểm, vung roi ngựa lên toan đập vào người Khất Ðan.



Tiêu Phong vội giơ tay lên ngăn cản rồi lắc đầu khẽnói:



- Ðể mặc họ nói sao thì nói.



Ông lại hỏi:



- Có vị cao tăng chùa Thiếu Lâm đến đây thật ư?



Gã đệ tử tám túi đáp:



- Tại hạ xin trình Bang chúa hay: Ðoàn cô nương ở Nam kinh đi ra thì gặp Ngô trưởng lão bản bang nói là Bang chúa vì giang sơn nhà Ðại Tống cùng trăm họ người Hán mà hết sức cản ngăn Liêu chúa trong việc khởi binh đánh Tống nên nỗi bị nước Liêu cầm tù. Ngô trưởng lão không tin, lão cho là Bang chúa vốn người Khất Ðan, khi nào còn nghĩ đến Ðại Tống. Rồi trưởng lão trà trộn vào trong thành Nam kinh, thân hành thám thính mới rõ lời Ðoàn cô nương là đúng. Ngô trưởng lão liền lấy Thanh trúc truyền lệnh ra bản bang bố cáo cho các bậc anh hùng Trung Nguyên hay Bang chúa là bậc đại nhân đại nghĩa. Hết thảy võ lâm Trung Nguyên đều cảm động về tấm lòng hào hiệp của Bang chúa rồi nhờ các vị cao tăng chùa Thiếu Lâm dẫn đầu kéo đến cứu viện Bang chúa.



Tiêu Phong nhớ lại ngày ở Tụ Hiền trang đã thành cừu địch của võ lâm Trung Nguyên, giết bao nhiêu anh hùng hảo hán, thế mà nay quần hùng lại đến cứu mình thì trong lòng vừa cảm kích vừa hối hận.



A Tử nói:



- Bạn hành khất Cái Bang mà truyền tin đi các nơi thì còn gì mau lẹ bằng?



Bỗng nàng lại kêu lên:



- Trời ơi! Chết rồi! Thiệt là đáng tiếc!



Ðoàn Dự hỏi:



- Cái gì mà Tử Muội rối lên thế?



A Tử đáp:



- Chiếc "Bích Ngọc vương đỉnh" tiểu Muội đem ra đốt hương để dẫn dụ rắn đến. Vì vội vàng quá, tiểu muội để quên cái đó trong nhà đại sảnh mất rồi.



Ðoàn Dự cười nói:



- Cái vật bàng môn tả đạo đó quên mất thì thôi, dắt bên mình làm cóc gì?



A Tử nói:



- Hừ! Cái gì mà bàng môn tả đạo? Không có nó thì lấy gì để dẫn dụ đàn rắn độc kéo đến mau thế được? Tỷ phu đâu có thoát thân một cách dễ dàng?



Nàng chưa dứt lời đã nghe tiếng khí giới choang choảng vang lên. Dưới ánh hoả quang ai nấy trông rõ bọn Liêu binh đang tự đánh nhau.



Tiêu Phong lấy làm kỳ hỏi:



- Lạ chưa? Sao người cùng nhà...



Ðoàn Dự ngắt lời:



- Ðại ca! Những người cổ thắt vải trắng kia là người bọn ta.



A Tử lấy ra một băng vải trắng đưa cho Tiêu Phong nói:



- Tỷ phu thắt vải này vào!



Tiêu Phong nhìn vào trong trận thấy quân Liêu không phân biệt được rõ đâu là địch đâu là mình nên đánh chém loạn xạ thành ra mình tự tàn sát mình rất nhiều.