Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 160 : Bái hương hồn, hào kiệt chia tay

Ngày đăng: 17:37 18/04/20


Bọn Hư Trúc, Ðoàn Dự đứng bên thi thể Tiêu Phong, người thì khóc rống lên, kẻ thì ngậm ngùi sa lệ.



Bỗng nghe thanh âm một thiếu nữ thét lên:



- Tránh ra! Các ngươi hại chết tỷ phu ta rồi, lại còn ngồi đây giả vờ khóc lóc làm chi?



Nàng vừa nói vừa giơ tay ra đẩy mọi người. Nàng chính là A Tử.



Bọn Hư Trúc thấy A Tử đẩy mình đều tránh sang hai bên để nhường lối đi.



A Tử đăm đăm nhìn thi thể Tiêu Phong hồi lâu rồi nói:



- Tỷ phu! Bọn người này đều là hạng hung tàn. Tỷ phu đừng thèm nhìn đến họ nữa. Chỉ có mình A Tử mới thiệt là người hết lòng với tỷ phu mà thôi.



Nàng nói xong cúi xuống ôm thi thể Tiêu Phong lên.



Người Tiêu Phong cao lớn, A Tử chỉ ôm được nửa người lên, còn hai chân ông vẫn chấm đất.



A Tử lại nói:



- Tiểu muội biết bây giờ tỷ phu ngoan ngoãn lắm rồi! Tiểu muội ôm tỷ phu lên mà tỷ phu để yên không đẩy ra. Có thế mới phải chứ!



Hư Trúc cùng Ðoàn Dự đưa mắt nhìn nhau, nghĩ thầm:



- Vì nàng thương tâm quá độ mà thần trí thất thường mất rồi.



Ðoàn Dự dịu dàng nói:



- Tử muội! Tiêu đại ca một lòng khẳng khái cho tròn đạo nghĩa... Người đã chết không thể sống lại được nữa. Tử muội...



A Tử lại đẩy chàng ra, quát lên:



- Ngươi đừng ăn cướp tỷ phu của ta nữa. Y là người của ta rồi. Không ai được đụng đến!



Ðoàn Dự quay đầu lại, đưa mắt cho Mộc Uyển Thanh.



Mộc Uyển Thanh hiểu ý chạy lại bên A Tử khẽ nói:



- Hiền muội ơi! Tiêu đại ca chết rồi! Chúng ta phải tính toán việc an táng cho y chứ! Ðột nhiên A Tử thét lên một tiếng lanh lảnh.



Mộc Uyển Thanh sợ quá lùi lại hai bước.



A Tử lại nói:



- Cút đi! Cút đi! Bọn đàn ông chẳng ra gì, mà bọn đàn bà cũng tệ hết! Ngươi dùng thuốc độc để làm chết tỷ phu ta. Ngươi đổ rượu cho y uống rồi y không nhúc nhích được nữa. Ngươi mà còn tiến gần một bước thì ta đâm chết ngươi đó!




Ðoàn Dự không muốn kinh động bá tính, liền truyền cho các quan đừng thay đổi sắc phục và vẫn ăn mặc như kiểu khách thương.



Một ngày kia sắp về tới kinh thành. Ðoàn Dự muốn vào chùa Thiên Long bái kiến Khô Vinh thiền sư và Hoàng bá phụ là Ðoàn Chính Minh. Nhưng chàng thấy trời tối rồi mà còn cách chùa Thiên Long đến sáu mươi dặm, đang muốn tìm một nơi nghỉ lại.



Bất thình lình trong rừng cây có thanh âm một đứa trẻ nhỏ la lên:



- Bệ hạ! Bệ hạ! Hài nhi đã lạy bệ hạ rồi sao không thấy bệ hạ cho kẹo!



Mọi người nghe thấy đều lấy làm kỳ, tự hỏi:



- Sao lại có người nhận ra bệ hạ?



Mấy người chạy vào rừng cây thì nghe thấy thanh âm:



- Các ngươi phải nói: "Nguyện Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!" thì mới được thưởng kẹo.



Thanh âm này nghe rất quen tai. Gã chính là Mộ Dung Phục.



Ðoàn Dự cùng Vương Ngọc Yến giật mình kinh hãi. Hai người dắt tay nhau ẩn vào một gốc cây nhìn về phía phát ra thanh âm thì thấy Mộ Dung Phục ngồi trên ngôi mộ. Gã đội mũ giấy, vẻ mặt oai nghiêm.



Trước ngôi mộ này có bảy tám đứa con nít trong làng ra quỳ ở đây. Chúng theo lời Mộ Dung Phục la lên:



- Nguyện Ngô hoàng vạn tuế! Vạn vạn tuế!



Chúng vừa la vừa lạy xuống. Có đứa thò tay ra năn nỉ:



- Bệ hạ cho kẹo đi! Bệ hạ cho kẹo đi!



Mộ Dung Phục nói:



- Các khanh hãy bình thân! Trẫm đã phục hưng được cơ nghiệp nhà Ðại Yên, lên ngôi đại bảo thì hết thảy đình thần đều được phong thưởng.



Gã nói xong lấy trong bọc ra một hộp vừa kẹo vừa bánh chia cho bọn con nít.



Bầy con nít vỗ tay hoan hô, vừa chạy đi vừa nói:



- Sáng mai lại đến!



Vương Ngọc Yến trông vẻ mặt biểu ca mình thì biết rằng cái giàu sang của y càng ngày càng thâm trọng và nay y đã thành người mất trí. Nàng thấy vậy đau lòng khôn xiết, suýt nữa ngất đi.



Ðoàn Dự khẽ kéo tay áo nàng dắt đi. Mọi người cũng từ từ lui ra, để mặc Mộ Dung Phục ngồi trên phần mộ mà nói lảm nhảm.



The End