Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 17 : Nhà sư trí thanh là ai?
Ngày đăng: 17:34 18/04/20
Trí Thanh nhìn ra bốn mặt toan do cửa trước viện Bồ Ðề chạy ra.
Kiều Phong nghĩ bụng: "Nếu y ra ngả đó tất là bị bắt". Nghĩ tới đó, bỗng cảm thấy một luồng gió thổi đến sau lưng thì biết ngay có người sắp nhảy vào chỗ mình núp. Ông bèn giơ tay trái ra nắm lấy huyệt mạch môn tay trái địch nhân, rồi vận nội lực vào bàn tay khiến người đó toàn thân tê nhức không nhúc nhích được nữa.
Kiều Phong bắt được địch nhân rồi chú ý nhìn xem là ai. Ðèn lửa trong chùa chỉ sáng lờ mờ nhưng nhãn quang Kiều Phong rất lanh lợi, vừa nhìn đã biết ngay là Trí Thanh. Ông thoáng rùng mình một cái nhưng rồi hiểu ngay, lẩm bẩm: "Phải rồi. Y cũng như mình, định chạy vào sau lưng pho tượng này ẩn núp, bất ngờ lại trúng vào chỗ mình. ý chừng y thấy pho tượng Bồ Ðề này lớn hơn cả. Nhưng y đã định chạy ra cửa trước sao lại chuồn vào đây? à phải rồi! Y giả bộ như vậy để đánh lạc hướng năm nhà sư ngã lăn dưới kia, để những người đến sau hỏi tất những vị này bảo là y chạy ra cửa trước, nhưng kỳ thực y chuồn vào cửa sau lần đến đây. Tên này thực cũng đa mưu."
Kiều Phong nghĩ bụng như vậy, tuy vẫn giữ chặt Trí Thanh, ghé miệng vào tai y khẽ nói:
- Mi mà la lên là ta đánh cho một chưởng chết liền, mi có hiểu không?
Trí Thanh không nói nên lời và chỉ sẽ gật đầu. Ngoài cửa lớn đã có bảy tám nhà sư đến tiến vào. Trong bọn này ba vị cầm đèn đuốc, đại điện sáng rực cả lên. Quần tăng thấy năm nhà sư nằm lăn dưới đất, đều sửng sốt. Một vị la lên:
- Tên ác độc Kiều Phong lại hạ độc thủ.
Người thì hỏi:
- Trời ơi! Trí Quang, Trí Uyên sư huynh đấy ư?
Vị khác nói:
- Ôi thôi, ai để tấm gương đồng ra đây? Kiều Phong lấy mất kinh sách viện Bồ Ðề rồi. Phải mau mau bẩm bạch phương trượng.
Kiều Phong nghe các nhà sư nghị luận không khỏi bật cười, bao nhiêu tội họ đều đổ lên đầu mình hết. Chỉ trong khoảnh khắc, quần tăng đến tụ họp mỗi lúc một đông.
Kiều Phong thấy Trí Thanh cố sức cựa quậy để thoát thân. Ông hiểu ngay,giữa lúc này quần tăng đang nhốn nháo mà bọn Trí Quang, Trí Uyên chưa hồi tỉnh,nếu Trí Thanh không bị mình giữ tất y trốn thoát một cách rất dễ dàng, cứ việc
đường hoàng đi ra vì có ai ngờ gì đến y đâu, họ đều cho mình là hung thủ.
Rồi Kiều Phong lại nghĩ thầm: "Xét cho cùng thì Trí Thanh vẫn chưa giỏi sao mà còn núp vào đây làm chi? Cứ ngang nhiên do cửa giữa mà ra cũng chẳng ai hỏi đến y". Ðột nhiên trong đại điện im bặt, không ai nói câu gì nữa, thì ra phương trượng Huyền Từ cùng những vị thủ lĩnh các viện đã đến. Thủ lĩnh viện Long Thụ là Huyền Tịch đưa tay ra vỗ bọn Trí Quang, Trí Uyên cho tỉnh dậy rồi hỏi:
- Ðây cũng là thủ đoạn của Kiều Phong phải không? Sao hắn lại biết những bí mật trong tấm gương đồng?
Trí Quang đáp:
- Không phải Kiều Phong, chính là...
Nhà sư toan nói "chính là Trí Thanh", bỗng đột nhiên gã nhảy xổ đến bên một nhà sư đứng cạnh Huyền Từ phương trượng, nắm áo mắng luôn:
- Giỏi thiệt! Sao ngươi dám hạ độc thủ?
Kiều Phong muốn nhìn trộm nhà sư kia mắng ai nhưng không có cách nào nhìn rõ được, lại không dám ló đầu ra ngoài, trong đại điện đông như vậy, chỉ cần vô ý một chút là bị phát giác. Bỗng thấy một người kêu lên:
- Trí Quang sư huynh! Sao lại lôi kéo tôi làm gì?
Trí Quang đáp:
- Ngươi đá ngã năm người bọn ta và lấy cắp kinh sách, thế này thì gớm thật!
Bẩm phương trượng, tên phản tặc Trí Thanh này mở trộm tấm gương đồng trong viện Bồ Ðề để lấy cắp kinh sách.
Người kia kêu lên:
- Sao, sao? Tôi luôn luôn bên cạnh phương trượng, biết đâu mà lấy trộm kinh sách?
Huyền Tịch đại sư nghiêm nét mặt, nói:
- Trước hết hãy đặt tấm gương đồng lại rôi nói hết đầu đuôi cho chúng ta nghe.
Trí Uyên chạy lại đặt tấm gương đồng vào chỗ cũ. Lúc này Kiều Phong trông qua tấm gương đồng đã rõ, ông thấy một nhà sư trỏ tay, khoa chân ra chiều tức tối.
Kiều Phong vừa ngó thấy mặt người đó, bất giác cả kinh vì y chính là Trí Thanh.
Ông thất kinh nhìn lại nhà sư bị ông bắt, thì thấy tướng mạo y giống hệt nhà sư Trí Thanh ngoài đại điện, nhìn kỹ mới thấy hơi khác chút đỉnh, trông qua thì không ai phân biệt được.
Kiều Phong lẩm bẩm: "Trên đời này sao lại có người giống nhau đến thế? Chắc hai người này là anh em sinh đôi, một người vào chùa Thiếu Lâm xuất gia đầu phật, còn một người vẫn ở ngoài trần tục, như vậy cũng hay. Y chờ cơ hội thuận tiện, giả trang làm hoà thượng để vào chùa trộm kinh. Nhà sư Trí Thanh đã không rời phương trượng nửa bước thì còn ai nghi ngờ cho y nữa."
Bỗng nghe Trí Quang thuật lại chuyện Trí Thanh thăm hỏi những bí mật về tấm gương đồng ra sao, cùng mình lỡ lời nói ra bốn chữ thế nào, rồi Trí Thanh giả vờ ra ngoài đi tiểu ngầm đá ngã bốn nhà sư và cùng mình động thủ thế nào, nhất nhất thuật lại, lúc Trí Quang thuật chuyện, Trí Uyên cùng ba nhà sư kia luôn luôn phụ hoạ vào để chứng thực là lời Trí Quang nói đúng. Từ nãy đến giờ, Huyền Từ phương trượng lộ vẻ ngạc nhiên, nhưng nghe Trí Quang kể xong, điềm đạm hỏi:
- Ngươi trông rõ là Trí Thanh chứ?
Trí Quang cùng Trí Uyên đồng thanh đáp:
- Bẩm bạch phương trượng, chúng tôi cùng Trí Thanh không thù không oán, vu hãm cho y làm gì?
Huyền Từ thở dài, nói:
- Việc này bên trong còn có nhiều uẩn khúc, trong hai giờ này Trí Thanh ở luôn bên mình ta, không rời nửa bước.
Nghe phương trượng nói vậy, năm nhà sư kia không ai dám lên tiếng nữa.
Huyền Nạn xác nhận:
- Chúng tôi cũng trông thấy Trí Thanh sư đệ luôn luôn kề cận phương trượng sư huynh. Có lý đâu còn đến viện Bồ Ðề lấy trộm kinh được.
Huyền Tịch hỏi:
- Trí Quang! Khi ngươi cùng Trí Thanh động thủ, quyền cước y có chiêu thức nào khác lạ không?
Trí Quang la lên:
- À quên, giờ tôi mới nhớ ra, lúc Trí thanh cùng tôi động thủ, y không sử những chiêu thức võ công bản phái.
Huyền Tịch hỏi:
- Y sử chiêu thức môn phái nào, ngươi có nhận ra không?
Trí Quang lộ vẻ bâng khuâng không trả lời được. Huyền Tịch lại hỏi:
- Y sử trường quyền hay đoản đả? Y dùng thủ pháp cầm nã về môn "địa trường" hay "thông tế"?
Trí Quang đáp:
- Ðại gia là một vị anh hùng hảo hán trong võ lâm. Người ta đã có câu ví "Bắc Kiều Phong, Nam Mộ Dung". Ðại gia cùng công tử tôi đều nổi tiếng hai miền Nam Bắc, bình sinh đại gia đã nói câu gì không thật chưa?
Kiều Phong đáp:
- Lúc còn nhỏ tôi cũng hay nói dối, nhưng từ khi bôn tẩu giang hồ thì không lừa dối ai hết.
A Châu nói:
- Ðại gia bảo tôi bị thương không nặng, câu ấy thiệt hay dối?
Kiều Phong lẩm bẩm: "Nếu cô biết thương thế cực kỳ trầm trọng tất không yên dạ, chỉ làm cho khó chữa thêm. Vì muốn cô mau khỏi nên buộc lòng ta phải nói dối cô". Nghĩ vậy liền đáp:
- Tôi không nói dối đâu mà!
A Châu thở dài, nói:
- Thế thì hay lắm. Tôi yên tâm rồi. Kiều đại gia ơi! Tôi cầu xin đại gia một việc.
Kiều Phong hỏi:
- Việc gì?
A Châu nói:
- Ðêm nay đại gia ở trong phòng tôi, đừng đi chỗ khác.
Trong thâm tâm nàng cũng biết rồi, nếu Kiều Phong ra ngoài thì mình khó lòng sống được đến sáng.
Kiều Phong cười, đáp:
- Ðược lắm! Chẳng cần cô nói tôi cũng định bụng ngồi trong này với cô đêm nay.
Thôi cô đừng nói nhiều nữa, ngủ yên đi một lúc.
A Châu nhắm mắt lại một lúc rồi lại mở mắt ra, nói:
- Kiều đại gia! Tôi không ngủ được, muốn yêu cầu đại gia một điều nữa được không?
Kiều Phong nói:
- Ðược chứ! Ðiều gì vậy cô?
A Châu nói:
- Tôi chỉ khó ngủ một lúc. Hễ má má tôi ngồi bên giường hát cho tôi nghe vài ba câu là tôi ngủ được ngay.
Kiều Phong hỏi:
- Bây giờ biết má cô ở đâu mà tìm. Ðiều này hơi khó đấy.
A Châu nói:
- Má má tôi mất rồi. Kiều đại gia! Ðại gia hát cho tôi nghe vài câu cũng được.
Kiều Phong không khỏi buồn cười một cách cay đắng. Ông là một bậc nam tử trượng phu, biết mở miệng hát gì bây giờ. Ðiều này thực chịu thôi, ông nói:
- Tôi không biết hát mà.
A Châu hỏi:
- Lúc đại gia còn nhỏ, má má có hát cho đại gia nghe không?
Kiều Phong lắc đầu, nói:
- Dường như cũng có đấy, nhưng lâu ngày quên hết rồi, mà có nhớ chăng nữa cũng không hát lên được.
A Châu thở dài, nói:
- Ðại gia không chịu hát thì chả có cách gì nữa.
Kiều Phong buồn rầu, đáp:
- Không phải tôi không chịu hát, thực ra tôi không biết hát đó thôi.
A Châu bỗng nghĩ ra một việc, vỗ tay cười, nói:
- À ! Thôi được rồi! Kiều đại gia! Tôi lại xin đại gia một việc mà việc này không có lý nào đại gia từ chối.
Kiều Phong thấy cô bé này tinh nghịch, từ lời nói cho chí việc làm không ai biết đâu mà dò. Nàng lại cầu mình một việc mà không là việc kỳ quái gì đây. Ông là người cẩn thận, giao hẹn trước:
- Cô hãy thử nói nghe nào. Có được thì mới nhận lời, nếu không làm được thì đành phải chịu.
A Châu nói:
- Việc này dễ lắm, dù đứa nhỏ bốn năm tuổi cũng làm được, tưởng còn có việc dễ hơn nữa!
Kiều Phong vẫn dè dặt đáp:
- Cô hãy nói cho tôi biết việc gì trước.
A Châu mỉm cười, đáp:
- Ðại gia kể chuyện cổ tích cho tôi nghe, bất luận là chuyện hoang đường hay chuyện tích gì cũng được, thế là tôi ngủ liền.
Kiều Phong nhíu đôi lông mày ra chiều khó nghĩ. Mới đây ông còn là Bang chúa một bang lớn nhất trong đám giang hồ, lãnh tụ quần hào uy danh khét tiếng, miệng thét ra lửa. Mới có mấy ngày nay bị người cất chức Bang chúa đuổi ra khỏi Cái Bang. Song thân cùng sư phụ là những người thân nhất đời cũng tạ thế.
Chính thân mình không biết là người man mọi hay người Hán, còn bị người khoác cho hai chữ phản nghịch gây nên ba tội đại ác. Bao nhiêu nỗi đau đớn vùi dập đã chẳng có ai cùng mình chia sẻ mối lo âu thì chớ, còn phải ở trong khách sạn này để bầu bạn với một cô bé. Cô lại còn bắt hát, bắt kể chuyện cổ tích, đều là những chuyện đàn bà, trẻ con vô vị.
Trước kia ông mới nghe ai nói nửa câu chuyện vẩn vơ là lập tức bưng tai chạy ngay. Ông chỉ ưa cùng anh em uống rượu, đánh bạc, ăn to nói lớn. Sau khi rượu say nóng mặt lại bàn đến việc quân, việc nước, việc anh hùng hảo hán trong thiên hạ.
Có bao giờ nói chuyện hoang đường hay chuyện cổ tích con cà con kê, thế có đáng buồn cười không.