Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 20 : Một chưởng ra oai đàm thanh tuyệt mạng

Ngày đăng: 17:34 18/04/20


Trong đời Tiết Thần Y, người ở xa hàng ngàn dặm đến nhờ chữa bệnh cứu mạng là việc rất thường, hầu như ngày nào cũng có. Nhưng lúc này mọi người đang thiết kế để bắt Kiều Phong, một kẻ vô cùng độc ác, người lẫn quỷ thần đều căm giận lại tự nhiên dẫn xác đến, thực khiến cho người ta không khỏi sinh lòng ngờ vực.



Tiết Thần Y đưa mắt nhìn A Châu từ đầu đến chân, thấy nàng tuy diện mạo xinh tươi nhưng chẳng có chi là nghiêng nước nghiêng thành.



Hơn nữa, tuổi nàng còn nhỏ, quyết nhiên Kiều Phong không thể bị sắc đẹp của cô bé này quyến rũ.



Tiết Thần Y ngắm xong, chợt nghĩ ra, tự hỏi: "Phải chăng cô bé này là em gái y?"



Rồi ông tự trả lời: "ồ! Không phải! Y đối với song thân cùng sư phụ mà còn hạ thủ được thì không có lý nào vì một đứa em gái lại dấn mình vào nơi nguy hiểm để rước lấy cái hoạ sát thân".



Ông lại lẩm bẩm: "Hay đó là con gái y?



Cũng không phải, mình chưa từng nghe ai nói Kiều Phong đã lấy vợ kia mà!"



Tiết Thần Y là người rất tinh thông y lý, chỉ trông qua tướng mạo đã nhìn ngay ra những đặc điểm.



Ông thấy Kiều Phong cao lớn, vạm vỡ mà cô bé dáng người mảnh dẻ, thanh tú không giống Kiều Phong chút nào thì đoán chắc ngay hai người này không có liên quan cốt nhục gì với nhau.



Tiết Thần Y trầm ngâm một lúc rồi hỏi:



- Cô nương đây họ gì? Ðối với các hạ có dây dưa thế nào?



Kiều Phong chột dạ không biết trả lời ra sao vì từ khi ông biết nàng chỉ thấy gọi là A Châu, cũng chẳng biết cô có phải họ Châu không.



Kiều Phong đành hỏi lại nàng:



- A Châu! Có phải cô họ Châu không?



A Châu mỉm cười, đáp:



- Tôi họ Nguyễn, tên Thi. Vì tính tôi ưa mặc áo màu hồng nên thiết gia tôi kêu bằng A Châu.



Kiều Phong gật đầu, nói:



- Tiết Thần Y! Cô ta họ Nguyễn, tôi cũng mới quen biết.



Tiết Thần Y càng lấy làm kỳ, hỏi:



- Thế ra cô ta không phải là người thâm giao với các hạ?



Kiều Phong đáp:



- Nàng là một người thị tỳ của ông bạn tại hạ. Chỉ có thế thôi.



Tiết Thần Y hỏi:



- Ông bạn các hạ là ai?



Chắc phải là người rất thân như tình cốt nhục.



Không thì sao các hạ lại cứ o bế cô ta đến thế?



Kiều Phong lắc đầu nói:



- Ðây mới là người bạn thần giao mà thôi, tôi chưa từng biết mặt.



Kiều Phong vừa dứt lời, quần hào trong nhà đại sảnh đều "ủa" lên một tiếng kỳ dị.



Quá nửa số người không tin lời ông, ai cũng nghĩ rằng trên đời đâu có chuyện lạ thế.



Ðây chắc là y chỉ mượn việc này làm cớ để thực hành âm mưu gì khác.



Song nhiều người biết trước nay Kiều Phong không nói dối bao giờ.



Dù gần đây ông có làm nhiều việc độc ác nhưng con người tự trọng ấy vị tất đã công nhiên nói dối ai.



Tiết Thần Y đưa tay chẩn mạch cho A Châu, thấy mạch nàng chạy rất là yếu ớt, chân khí trong người trống rỗng không còn gì.



Ông xem mạch cả hai bên tả hữu lại càng biết rõ, nói:



- Nếu cô này không được các hạ đem nội lực mình tiếp vào cho thì cô đã chết rồi.



Nguyên nhân cái nội thương trầm trọng của cô là vì trúng phải Kim cương chưởng của Huyền Từ đại sư.



Tiết vừa nói câu này, các vị anh hùng trong nhà đại sảnh đều chấn động, nhất là hai nhà sư Huyền Nạn và Huyền Tịch càng rất đỗi ngạc nhiên, tự hỏi: "Phương trượng sư huynh mình có dùng Kim cương chưởng đánh cô bé này bao giờ? Giả tỷ cô bị trúng Kim cương chưởng thật thì có lý nào còn sống được?"



Huyền nạn nói:



- Tiết cư sỹ! Phương trượng sư huynh bần tăng mấy năm nay không ra khỏi bổn tự, mà trong chùa Thiếu Lâm trước nay không để cho một người đàn bà con gái nào vào.



Bần tăng e rằng Kim cương chưởng này không phải của sư huynh tôi.



Tiết Thần Y nhíu đôi lông mày, nói:



- Trên đời này còn ai biết phép Kim cương chưởng của quý phái?



Huyền Nạn, Huyền Tịch nhìn nhau không nói gì.



Hai nhà sư này ở chùa Thiếu Lâm mấy chục năm, cùng thụ huấn một vị sư phụ với Huyền Từ.



Hai vị đã luyện tập không biết mất bao nhiêu công phu, nhưng tư chất có hạn nên không thể nào luyện được Kim cương chưởng là một tuyệt kỹ tối cao của phái Thiếu Lâm.



Cách đây một trăm năm, cả phái Thiếu Lâm không một ai luyện được Kim cương chưởng, đến nay mới có tay kỳ tài luyện được mà thôi.



Có điều những yếu quyết về môn này các vị cao tăng mấy đời trước đã chép vào sách võ kinh, nên mấy trăm nhà sư chùa Thiếu Lâm dù không luyện được nhưng cũng không đến nỗi thất truyền.



Huyền Tịch toan hỏi: "Có đúng cô này trúng Kim cương chưởng không?", nhưng nhà sư e rằng hỏi như vậy không tiện nên ngừng lại không hỏi nữa.



Nếu câu hỏi này buột miệng đưa ra thì tựa hồ như có ý nghi ngờ Tiết Thần Y nói không đúng,há chẳng phạm lỗi đại bất kính. Huyền Nạn lại nói:



- Bần tăng chắc là trong vụ này còn có điều chi khuất khúc.



Sư huynh tôi là một vị cao tăng đạo đức, giữ địa vị cao cả cầm đầu một môn phái, có lẽ đâu lại phóng chưởng ra đánh cô bé này bị thương nặng đến thế.



Tôi chắc trăm phần trăm tiểu cô nương đây không phải là trúng đòn của sư huynh tôi, vì người chưa biết cô bao giờ.
- Ủa! Y là Truy Hồn Trượng Ðàm Thanh. Phải rồi! Ðúng là đồ đệ Diên Khánh thái tử không sai.



Truy Hồn Trượng Ðàm Thanh mặt mũi nhăn nheo, dường như toàn thân đau đớn vô cùng.



Tay gã luôn luôn vuốt ngực loạn lên, trong người phát ra tiếng nói:



- Ta... ta với ngươi không thù không oán, sao ngươi lại phá pháp thuật của ta?



Thanh âm gã nhỏ nhẹ, y nói mà không máy môi chút nào.



Mọi người thấy vậy đều kinh hãi.



Trong nhà đại sảnh chỉ có hai ba người là biết y có thuât phúc ngữ (nói bằng bụng), lại sẵn nội công vào bậc thượng thừa, có thể làm cho đối phương mê man, kinh hãi mà chết.



Có điều nếu y gặp phải tay đối thủ, công lực còn thâm hậu hơn thì thuật của y chẳng những không linh nghiệm nữa mà chính mình y lại bị thương tổn.



Tiết Thần Y cả giận hỏi:



- Có phải ngươi là đồ đệ ác Quán Mãn Doanh Ðoàn Diên Khánh?



Ðây ta mở anh hùng đại yến, mời các vị anh hùng hảo hán trong thiên hạ.



Ngươi là hạng hèn mạt vô liêm sỉ, sao dám trà trộn vào đây?



Bỗng thấy trên cây cao có tiếng người vọng lại:



- Ngươi nói cái gì mà anh hùng với đại yến?



Ta chỉ cho là cuộc tụ họp của lũ chó má!



Ðầu câu tiếng hãy còn ở xa mà vừa hết câu người đã theo âm thanh vụt đến, từ trên tường cao lẹ làng rơi xuống.



Người nay cao lênh khênh mà gầy khẳng gầy kheo, cử động cực kỳ mau lẹ.



Trên nóc nhà vô số người vung quyền, phóng kiếm ra ngăn trở đã bị chậm trễ, gã lướt qua như không.



Trong nhà đại sảnh nhiều người nhận biết y là Cùng Hung Cực Ác Vân Trung Hạc.



Vân Trung Hạc vừa rớt xuống sân, lạng người đi một cái đã vào tới đại sảnh.



Gã túm lấy Ðàm Thanh nhảy xông lại trước mặt Tiết Thần Y.



Trong nhà đại sảnh vô số tay cao thủ đều sợ gã làm thương tổn đến Tiết Thần Y.



Bảy tám người bước ra hộ vệ cho Tiết.



Dè đâu Vân Trung Hạc đã định trước, giả vờ tiến lên để lùi ra rồi nhảy vọt lên tường cao.



Nên biết rằng những tay anh hùng hảo thủ ở đây rất nhiều, nếu lấy thực lực mà tỷ thí thì có đến bốn năm chục tay thắng nổi Vân Trung Hạc.



Song ai nấy đều bất ngờ nên gã chiếm được thượng phong.



Hơn nữa, khinh công của gã đến mực phi thường, khi gã nhảy lên tường rồi thì không còn ai đuổi kịp.



Nhiều người trong quần hùng thò tay vào túi móc ám khí,nhưng thấy những người trên nóc nhà tới tấp đuổi theo, gọi nhau í ới, ngăn gã lại nên không ai dám phóng ám khí ra, và những người đuổi theo cũng không kịp.



Kiều Phong la lên:



- Ðể gã đó!



Rồi vung tay đánh ra một chưởng lên không.



Chưởng lực phóng ra rất nhanh, tựa như một thứ khí giới vô hình, chụp cả phía trước cho cả phía sau lưng Vân Trung



Hạc.



Vân Trung Hạc rú lên một tiếng, té lăn xuống đất, miệng trào máu tươi ra như suối.



Ðàm Thanh vẫn đứng nhưng hết xiêu sang bên nọ lại vẹo sang bên kia, miệng đã ú ớ trông rất buồn cười.



Nhưng trước tình hình nghiêm trọng chẳng ai cười lên được, trái lại ai nấy đều khiếp sợ.



Tiết Thần Y biết Vân Trung Hạc tuy bị trọng thương nhưng còn có sơ cứu được, còn Ðàm Thanh thì tâm hồn tiêu tán mất cả rồi.



Thiên hạ không còn thứ linh đan diệu dược nào cứu mạng cho gã được nữa.



Tiết nghĩ đến Kiều Phong mới sơ sơ một tiếng quát, một chưởng phóng ra không gian mà uy lực đã ghê gớm đến thế. Nếu hắn muốn giết mình thì vị tất đã có người ngăn trở kịp.



Tiết Thần Y còn đang ngẫm nghĩ, chợt thấy Ðàm Thanh đứng yên không nhúc nhích, miệng hết ú ớ, hai mắt trợn ngược lên, rõ là người đã tắt nghỉ.



Vừa lúc nãy Ðàm Thanh buông lời vũ nhục Cái bang, quần hào Cái bang căm phẫn vô cùng,nhưng lúc đó chưa biết là ai, khí tức chẳng biết trút vào đâu.



Bây giờ thấy Kiều Phong đánh chết gã, họ đều có cảm giác khoan khoái trong lòng.



Bọn Ngô trưởng lão, Tống trưởng lão đều là những tay hảo hán trực tính, suýt nữa mở miệng reo hò để hoan hô Kiều Phong.



Song vì nghĩ đến ông là giống Khất Ðan đại cừu nên phải cố nén lòng.



Tuy không nổi tiếng hoan hô, nhưng ai cũng nghĩ thầm: "Nếu không được Kiều Phong làm Bang chúa thì Cái bang bất lợi vô cùng.



Trên bước đường chông gai từ đây trở đi, Cái bang không có những ngày huy hoàng lừng lẫy tiếng tăm như trước



nữa".



Kiều Phong nói:



- Hai vị Du huynh! Hôm nay tại hạ gặp ở đây rất nhiều bạn bè, song bạn đã trở nên cừu địch cả rồi.



Trong lòng tại hạ xiết bao cảm xúc, mong rằng đại huynh cho mấy bát rượu giải phiền.



Mọi người thấy Kiều Phong đòi uống rượu đều lấy làm kinh dị.



Du Câu lẩm bảm: "Ðể ta xem y định giở trò gì đây?" rồi sai người nhà lấy rượu ra.