Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 3 : Mấy cuộc thử sức giữa phe mộ dung với tứ lão cái bang

Ngày đăng: 17:34 18/04/20


Kiều Phong thấy Phong Ba Ác đấu với lão tay dài đến dư trăm hiệp mà chưa phân thắng bại , trong lòng không khỏi khen thầm . Bang chúa lại nghĩ rằng :



- Bản lĩnh Mộ Dung công tử còn hơn Phong Ba Ác một bậc thì cuộc tranh chấp này sẽ khó khăn lắm .



Ba vị trưởng lão kia đứng đằng xa lược trận .



Bất luận lão tay dài được hay thua họ cũng không vào tiếp sức . Những người này lấy danh dự làm trọng , không bao giờ chịu mang tiếng là hai người xúm vào đánh một .



A Bích cũng thấy Phong Ba Ác đánh mãi không được , trong bụng đâm lo , quay sang hỏi Ngọc Yến :



- Lão tay dài kia dùng bao gai làm khí giới , thế thì y thuộc về phái nào ?



Vương Ngọc Yến chau mày , đáp :



- Môn võ này trong sách ta chưa xem qua . Còn đường quyền của y là Thông Ti Quyền và thủ pháp sử dụng bao gai là theo mười ba thế Hồi Ðả Nhuyễn Tiên của Phục Ngưu Sơn xen lẫn với tám mươi mốt đường Tam Tiết Côn của nhà họ Nguyễn ở Hồ Bắc . Còn cái bao gai kia thì dường như tự y sáng chế ra .



Nàng nói mấy câu đó rất nhỏ , thế mà cũng lọt vào tai lão tay dài . Lão nguyên là dòng dõi Nguyễn gia ở Hồ Bắc . Môn Tam Tiết Côn là một kỹ thuật gia truyền , sau vì lão phạm tội lớn mới thay họ đổi tên , quyết không sử dụng môn Tam Tiết Côn nữa .



Gốc tích lão chưa hề ai biết , những điều sở học của lão từ thuở nhỏ vẫn giấu được mãi . Thế mà hôm nay lâm vào tình thế cấp bách , lão không giữ gìn được nữa , để lộ chân tướng . Nên vừa nghe Vương Ngọc Yến nói , bất giác lão giật mình rủa thầm :



- Con nhãi này không biết sao nó lại hiểu rõ gốc tích của mình ?



Lão có biết đâu rằng Vương Ngọc Yến là người uyên bác vô cùng , tất cả những võ công các phái không môn nào là nàng không xem . Lão tưởng đến những điều mà lão che đậy mấy chục năm nay bị nàng khám phá ra nên không khỏi chột dạ .



Giữa lúc đó , lão bị Phong Ba Ác đánh luôn mấy đao mà lão lâm vào tình thế không chống đỡ được , phải lùi lại ba bước .



Lão thấy Phong Ba Ác hươi đao chém tới liền phóng chân đá vào cổ tay Phong , nhưng đá trúng thế nào được . Phong Ba Ác vung đao chém vào chân bên trái lão .



Lão lại đá luôn chân bên phải ra theo thế Uyên Ương Liên Hoàn , người vọt lên không .



Phong Ba Ác thấy lão tuổi già mà chân tay mau lẹ chả kém gì hồi còn thanh niên , bất giác bật lên tiếng khen :



- Hay tuyệt !



Rồi vung quyền đấm vào đầu gối lão . Y thấy người lão đang lơ lửng trên không khó bề xoay chuyển , chắc mẩm cái đấm của mình nếu không làm cho lão rơi đầu gối thì cũng làm cho gẫy xương .



Phong Ba Ác thấy quyền mình đánh gần tới đầu gối mà đối phương chưa xoay trở được thì trong bụng mừng thầm .



Bất thình lình nghe tiếng gió vù vù , chiếc bao gai đã mở miệng ra nhắm đầu



Phong Ba Ác chụp xuống . Y tính rằng mình có đánh được gẫy chân lão thì lão cũng chụp được đầu mình , nên y đánh tạt ngang để gạt bao gai . Lão tay dài sẽ né đi một cái , bao gai chụp xuống tay y . Miệng bao gai lớn mà tay Phong Ba Ác nhỏ , chụp được thì dễ mà giữ được thì khó .



Phong Ba Ác co tay lại , rút được tay ra , nhưng thấy lưng bàn tay hơi đau tựa hồ bị kim đâm phải . Y nhìn lại bất giác giật mình vì thấy một con rết nhỏ bám trên lưng bàn tay .



Con rết này nhỏ hơn rết thường nhưng khắp mình có vân ngũ sắc trông rất ghê sợ .



Phong Ba Ác biết là nguy rồi , cố sức giựt mãi nhưng nó bám chặt quá không rứt ra được .



Phong Ba Ác vội đưa đao sang tay trái rồi đập rất nhanh sống đao vào lưng bàn tay phải , con rết ngũ sắc lập tức co lại . Y bôn tẩu giang hồ đã nhiều , kiến thức rất rộng , biết rằng con rết đó không phải là vật tầm thường . Nhất là lại của bọn Tứ lão Cái bang thì tất nhiên là nguy hiểm vô cùng .



Y lập tức nhảy ra khỏi vòng chiến , móc ngay một viên thuốc giải độc bỏ vào miệng nuốt .



Lão già tay dài cũng không đánh nữa mà thu bao gai về , đứng nhìn Vương Ngọc Yến , tự hỏi :



- Sao con nhãi này lại biết ta thuộc phái Nguyên gia ở Hồ Bắc ?



Bao Bất Ðồng rất quan tâm , hỏi Phong Ba Ác :



- Tứ đệ thấy thế nào ?



Phong Ba Ác vảy tay hai cái vẫn không thấy gì khác lạ , không hiểu ra sao , bèn đáp :



- Con rết nhỏ ngũ sắc này đối phương giấu ở trong bao gai , chắc là có điều kỳ dị nhưng chưa thấy gì . . .



Vừa nói tới đó bỗng kêu rú lên một tiếng rồi ngã vật ra .



Bao Bất Ðồng vội nâng dậy , hỏi luôn mấy câu :



- Sao vậy ? Sao vậy ?



Phong Ba Ác mặt mũi cứng đơ , cười nói rất khó .



Bao Bất Ðồng cả kinh , vội đưa tay ra điểm vào huyệt "rửu Tiết nơi cổ tay và sáu đường huyệt đạo ở ba chỗ trên bả vai để giữ cho chất độc khỏi chạy ngược lên . Nhưng nọc độc này đi rất nhanh , so với nọc rắn còn lẹ hơn nhiều .



Phong Ba Ác cảm thấy da thịt toàn thân đều cứng nhắc , muốn mở miệng mà chỉ ú ớ .



Bao Bất Ðồng thấy nọc độc cực kỳ lợi hại , nghĩ rằng không còn cách nào chữa được nữa . Y vừa thương vừa giận , gầm lên một tiếng , nhảy xổ vào đánh lão dài tay .



Lão lùn mập tay cầm cây cương trượng kêu lên :



- Theo kiểu đánh luân phiên , giờ đến lượt ta tỷ thí với anh hào Cô Tô .



Nói rồi rút cương trượng ra nhằm Bao Bất Ðồng vụt xuống . Cây cương trượng của lão rất nặng , nhưng lão cầm coi lẹ như không mà đòn đánh rất là linh động , chẳng khác gì cầm một thanh trường kiếm . Bao Bất Ðồng tuy đau thương phẫn uất nhưng gặp đối thủ là một đại kình địch nên không dám sơ hở .



Y chỉ muốn bắt sống một nhân vật trọng yếu của đối phương để bức bách lão tay dài đưa thuốc giải độc ra cứu cho Phong Ba Ác tứ đệ . Y liền dùng thủ pháp Cầm Long Thủ do những khe hở cây phương trượng phóng tới .



A Châu , A Bích đứng hai bên Phong Ba A¨c , nước mắt chạy quanh , luôn miệng gọi :



- Tứ ca ! Tứ ca !



Vương Ngọc Yến am hiểu rất nhiều cả văn lẫn võ nhưng không biết một tí gì về cách sử dụng cùng là cách điều trị các chất độc , trong lòng hối hận vô cùng . Nàng than thầm :



- Hôm ấy mình đã mở Võ kinh và Y học , trong đó có nói về cách trị độc rất nhiều , mình cứ tưởng không cần đến nên không xem qua . Giả tỷ lúc đó mình để mắt tới nhớ được ít nhiều thì bây giờ đâu đến nỗi chịu bó tay nhìn Phong tứ ca chết bất đắc kỳ tử .



Kiều Phong thấy Bao Bất Ðồng cùng lão lùn mập giao đấu mỗi lúc một hăng , không thể trong chốc lát mà phân thắng bại được , liền quay sang bảo lão tay dài :



- Trần trưởng lão ! Xin trưởng lão lấy thuốc cho vị Phong tứ gia kia giải độc .



Lão tay dài ngạc nhiên , nói :



- Thưa Bang Chúa ! Y là người rất vô lễ , võ công cũng không phải tay vừa . Cứu sống cho y tức là di họa về sau .



Kiều Phong gật đầu , nói :



- Trưởng lão nói đúng đó ! Nhưng bọn ta chưa gặp chủ nhân đã giết chết thuộc hạ , không khỏi mang tiếng cậy mạnh hiếp yếu . Theo ý ta thì nên giải cứu cho y rồi đến đâu hay đến đó .



Lão tay dài hậm hực nói :



- Mã phó bang chúa rõ ràng bị gã tiểu tử họ Mộ Dung sát hại . Ðã gọi là báo thù rửa hận thì còn nói chi đến chuyện nhân nghĩa nữa .



Kiều Phong thoáng lộ vẻ không bằng lòng , nói :



- Bây giờ trưởng lão hãy lấy thuốc giải độc ra đã . Ngoài ra có điều gì sẽ giải quyết sau cũng chưa muộn .


Kiều Phong thấy y to gan , dám tỏ ra bướng bỉnh với mình , trong dạ không khỏi băn khoăn .



Thập Phương tú tài Toàn Quang Thanh hỏi :



- Bang chúa nhận xét thế nào mà bảo vậy ?



Ngọc Yến sắp đi thì lại thấy người Cái Bang đả động việc Bang chúa họ Mã bị hại và bọn họ đều ngờ cho Mộ Dung Phục , chỉ có Kiều Phong bảo hung thủ có thể là người khác .



Ba nàng rất băn khoăn cho Mộ Dung Phục nên đứng ra một bên để nghe hai người tranh luận .



Kiều Phong lại nói :



- Ðó là ta phỏng đoán như vậy thôi chứ chưa tìm được bằng cớ chắc chắn .



Toàn Quang Thanh nói :



- Không biết Bang chúa phỏng đoán thế nào còn bọn thuộc hạ chúng tôi tưởng rõ ràng lắm rồi !



Kiều Phong lại nói :



- Lúc ta ở Lạc Dương mới nghe Mã nhị ca bị chết về môn Toả Hầu Cầm Nã Thủ có nhớ đến chủ trương "gậy ông đập lưng ông" của nhà Mộ Dung , nên ta cũng nghĩ như các người : môn Toả Hầu Cầm Nã Thủ của Mã nhị ca khắp thiên hạ không ai bì kịp , trừ nhà Mộ Dung ra , không còn người nào là có thể dùng tuyệt kỹ của Mã nhị ca để hạ sát y .



Toàn Quang Thanh nói :



- Ðúng thế !



Kiều Phong lại nói :



- Nhưng từ lúc ta đến Giang Nam mới nhận ra rằng chúng ta suy luận chưa chắc đã đúng , ở trong dường như còn có điều khuất khúc .



Toàn Quang Thanh nói :



- Bang chúa bảo là bên trong còn có điều khuất khúc , vậy xin Bang chúa nói rõ cho chúng tôi nghe .



Kiều Phong thấy bọn thuộc hạ có vẻ mặt khác thường nhưng chưa biết rõ bên trong có điều gì biến cố quan trọng , liền hỏi :



- Còn hai vị trưởng lão phụ trách việc truyền công chấp pháp đâu ?



Toàn Quang Thanh đáp :



- Bữa nay bọn thuộc hạ không thấy hai vị trưởng lão đó đâu cả .



Kiều Phong lại hỏi :



- Còn ba vị đà chúa Ðại Nhân , Ðại Trí , Ðại Dũng hiện ở đâu ?



Toàn Quang Thanh ngoảnh đầu về phía bên Tây Bắc , hỏi một tên đệ tử rằng :



- Trương Toàn Tường ! Ðà chúa bọn ngươi sao không tới đây ?



Trương Toàn Tường ấp úng đáp :



- Dạ . . . dạ . . . tôi không biết !



Kiều Phong vốn biết Toàn Quang Thanh ở Ðại Trí phân đà là một gã lắm mưu nhiều kế , hành động rất kín đáo , nguyên là một tay thuộc hạ rất đắc lực của mình . Nhưng nếu y mưu đồ biến loạn thì cũng là tay địch thủ rất lợi hại . Ông thấy Trương Toàn Tường lộ vẻ hổ thẹn , nói năng ấp úng , mắt không dám nhìn thẳng vào mình , liền quát hỏi :



- Trương Toàn Tường ! Có phải mi đã hạ sát đà chúa ở phân đà mi rồi không ?



Trương Toàn Tường cả kinh , vội đáp :



- Không ! Không ! Ðà chúa tôi rõ ràng có ở đây , chưa chết ! Chưa chết ! Ðiều đó không liên quan gì đến tôi , không phải tôi làm .



Kiều Phong dằn giọng hỏi :



- Vậy thế ai làm ?



Tuy giọng nói không to lắm nhưng rất oai nghiêm . Kiều Phong ở Cái bang dùng cả ân , uy để cai quản thuộc hạ . Bọn thuộc hạ rất yêu mến , kính sợ ông . Trương Toàn Tường đột nhiên bị ông hỏi vặn , bất giác run sợ đưa mắt nhìn Toàn Quang Thanh .



Kiều Phong xử đoán mọi việc rất mau lẹ . Ông biết ngay là cuộc biến loạn đã thành hình . Những người giữ chức vụ quan trọng là truyền công chấp pháp đã lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm . Thời cơ không chụp lấy cho mau để sổng sểnh sẽ đi mất .



Ông xây người lại , hỏi Tứ lão :



- Bản bang phát sinh biến cố đầu đuôi thế nào , xin bốn vị trưởng lão nói cho ta hay ?



Tứ lão người nọ nhìn người kia , không ai chịu trả lời trước .



Kiều Phong biết ngay rằng họ đều có tham dự vào cuộc này . Ông liền mỉm cười , nói :



- Trong bản bang từ ta trở xuống , ai ai cũng lấy nghĩa khí làm trọng .



Ðến đây bất thình lình lùi lại hai bước , mỗi bước dài đến hơn trượng . Người khác thì dù có lao về phía trước cũng không nhanh được đến thế và bước chân cũng không dài rộng được như vậy .



Kiều Phong lùi hai bước , chỉ còn cách Toàn Quang Thanh có vài ba bước . Ông xoay mình một cái và vung tay phải lên nhưng đồng thời quơ tay trái ra nắm trúng được hai huyệt Trung Ðình và Cưu Vĩ của Toàn Quang Thanh .



Võ nghệ Toàn Quang Thanh đứng vào hạng nhất Cái bang , không kém gì Tứ lão nhưng chưa kịp trở tay thì đã bị Kiều Phong nắm giữ liền . Kiều Phong vận nội lực ra bàn tay điểm vào hai huyệt tại đó , đồng thời điểm xuống huyệt Trung Ủy và Dương Ðài ở đầu gối . Toàn Quang Thanh đầu gối tê buốt , không tự chủ được nữa phải quỳ ngay xuống đất .



Các dân chúng Cái bang thấy Toàn Quang Thanh quỳ mọp , ai cũng cả kinh thất sắc , hồn vía lên mây , không biết làm thế nào nữa . Nguyên Kiều Phong quan sát vẻ mặt và lời nói , biết rằng cuộc biến loạn này là do Toàn Quang Thanh chủ mưu .



Nếu không kiềm chế ngay được y thì hoạ loạn chẳng nhỏ .



Giả tỷ tuyên bố tội ác y lên rồi mới động thủ thì Bang chúng bốn mặt , trừ có phân đà Ðại Nghĩa còn ngoài ra đều bị Toàn Quang Thanh rủ rê , nổi lên chống đối thì thật là khó lòng thu phục lại được . Mặt khác , bốn vị đại trưởng lão tiếp tay với Toàn Quang Thanh thì lại lâm vào thế mình ít địch nhiều , chống sao lại .



Vì thế mà Kiều Phong giả vờ đối thoại với Tứ lão , thừa cơ Quang Thanh không kịp đề phòng , giữ ngay y và điểm huyệt , đẩy địch vào tình thế mất người cầm đầu .



Người ngoài trông vào dường như không có việc gì xảy ra , mà kỳ thực ông đã vận dụng hết tinh hoa về võ học mới hành động chớp nhoáng như vậy được .



Giả tỷ mà trở tay ra không nắm được Toàn Quang Thanh hoặc nắm sai huyệt một chút , y vẫn vận động được kình lực vào đầu gối để xung kích , thì những đồng mưu với y sẽ ra tay cứu viện , không thể nào khỏi xảy ra cuộc tranh đấu . Ðàng này , ông làm cho Toàn Quang Thanh tự nhiên phải quỳ xuống một cách êm thấm .



Người ngoài trông thấy tưởng y tự đầu hàng , rồi tự nhiên bè đảng cũng không dám ho he gì nữa . Kiều Phong lại xoay người về phía y , tay trái khẽ vỗ vào vai y , nói :



- Kể ra thì cũng không cần phải quỵ lụy làm chi . Tuy ngươi đã biết lỗi nhưng tội tạo phản quyết không tha thứ được , thong thả rồi sẽ làm tới , chưa vội gì .



Ông vừa nói vừa sẽ huých khuỷu tay phải điểm vào á huyệt để khoá miệng y vì ông biết Toàn Quang Thanh là một gã xảo biện , nếu còn để y nói năng dụ hoặc bang chúng thì mầm loạn lại nẩy lên .



Ðây không phải là Kiều Phong hành động man trá . Nên biết rằng ông lâm vào tình trạng nguy cơ đang rình rập cả bốn mặt , nếu không thi hành thủ đoạn quyết đoán thì không xong .



Kiều Phong kiềm chế được Toàn Quang Thanh rồi để y gục đầu quỳ đó rồi cả tiếng hạ lệnh :



- Trương Toàn Tường ! Ngươi dẫn đường cho Ðại Nghĩa đà chúa đi mời cả những vị truyền công chấp pháp đưa về đây . Ngươi phải tuân theo hiệu lệnh ta mà làm cho nên việc thì tội ngươi mới được giảm khinh .



Ngoài ra , các người khác , bất luận là ai đều phải ngồi cả xuống chứ không được đứng .



Trương Toàn Tường vừa sợ vừa mừng vâng dạ luôn miệng .