Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 36 : Dưới khóm mẫu đơn đành bỏ mạng
Ngày đăng: 17:35 18/04/20
Chết là qủy sứ cũng phong lưu Ðoàn Chính Thuần thở dài nói:
- Tiểu Khang mình ơi! Tôi nói để mình hay, tôi là Hoàng Thái nước Ðại Lý ở ngôi Trấn Nam Vương lãnh quyền Bảo Quốc Ðại tướng quân, Hoàng huynh tôi lại không có con trai. Sau khi người trăm tuổi, tôi sẽ lên kế vị làm Hoàng Ðế. Tôi ở lại Trung Nguyên thì chỉ là một vũ phu, nhưng khi đã về nước Ðại Lý rồi thì không còn bừa bãi được nữa, có phải không mình?
Mã phu nhân nói:
- Phải rồi! Thế thì làm sao?
Ðoàn Chính Thuần nói:
- Tôi đã đưa mình về Ðại Lý, quyết nhiên không canh cho được ước hẹn nữa. Ðịa vị tôi ở nước Ðại Lý, bất luận đối với ai cũng không thể nói lời rồi lại ăn lời được.
Mã phu nhân khẽ thở dài nói:
- Tôi biết mình nói đúng lý lắm rồi. Về sau mình làm Hoàng Thượng thể phong tôi làm Hoàng Hậu nương nương được không?
Ðoàn Chính Thuần ngần ngừ đáp:
- Tôi đã có vợ nguyên phối, chức Hoàng Hậu không thể để cho bà được.
Mã phu nhân nói:
- À phải! Tôi là một quả phụ làm Hoàng Hậu nương nương thế là được. Như thế người ta cười chết phải không?
Phu nhân lại cầm lược từ từ chải đầu cười nói:
- Ðoàn lang! Vừa rồi tôi nói câu chuyện gì cho mình nghe. Chắc mình hiểu ý tôi rồi chứ?
Ðoàn Chính Thuần mồ hôi trán toát ra đầm đìa gắng gượng an tinh thần, nhưng nội công cần cù mấy chục năm trời là lạ, bây giờ không biết thoát đi đâu mất hết, khác nào người ngoài nước chới với không biết bám víu vào đâu, dù chỉ là một môn không có. Bổng nghe Mã phu nhân hỏi:
- Ðoàn lang! Trong người mình nóng phải không? Ðấm mồ hôi cho mình.
Nói xong nàng rút trong túi ra một cái khăn lụa trắng, lại lau Ðoàn Chính Thuần, nhẹ nhàng lau mồ hôi trán cho y rồi nói rất ngọt.
- Ðoàn lang! Mình phải giữ thân cho cẩn thận mới được. Người ta sau khi uống rượu, rất dễ bị cảm gió. Nếu mình khó ở thì đâm lo!
Ðoàn Chính Thuần ở trong nhà cũng như Tiêu Phong ở ngoài cửa sổ, nghe mụ nói câu này đều phát ớn.
Ðoàn Chính Thuần gượng cười nói:
- Tối hôm đó, mình ra mồ hôi nhiều, tôi đã lau cho mình. Khăn tay đó tôi còn để trong người tôi làm kỷ niệm.
Mã phu nhân nói bằng một giọng mơ màng:
- Chuyện cũ mười mấy năm trước đây mình còn nhắc lại làm gì. Mình thử lấy khăn tay đó cho tôi coi nào!
Ðoàn Chính Thuần quả có đem chiếc khăn tay cũ bên mình. Ðiều này làm cho phụ nữ say mê là vì y biết cách chìu đàn bà bằng nhiều yếu tố rất tế nhị, khiến cho cô nào đã cùng y vướng víu một đoạn đời đều tin y thực tâm với mình. Nếu việc lương duyên không được thỏa mãn với y, là do những biến cố bất thường chứ không phải là người bạc bẽo.
Ðoàn Chính Thuần toan thò tay móc khăn ra để Mã phu nhân nhìn lại mối tình mà xưa động tâm giải thoát đại nạn cho mình chăng trong tay đã tê dại. Thứ "Thập lý mê hồn hương" chất độc cũng gom gáp làm cho Ðoàn Chính Thuần không thò tay lấy khăn ra được.
Mã phu nhân lại giục:
- Mình lấy cho coi đi! Chà! Mình lại lừa dối tôi rồi!
Ðoàn Chính Thuần nhăn nhó cười nói:
- Ha ha! Say đến nỗi tay không cất nhắc được. Mình thò tay mà lấy.
Mã phu nhân thấy vẻ mặt Ðoàn Chính Thuần hốt hoảng lạ thường mụ đã giật mình, lại thấy y gọi "Mã Ðại Nguyên" bất giác quay đầu nhìn lại.
Ðoàn Chính Thuần chụp lấy cơ hội chớp nhoáng này, cúi đầu xuống đâm đúng xương quai hàm Mã phu nhân hất mạnh lên.
Bỗng đánh "huỵch" một tiếng, Mã phu nhân ngã lăn ra chết giấc.
Nguyên Ðoàn Chính Thuần đã mất hết nội lực, nên y hất đầu lên được mãnh liệt. Mã phu nhân chỉ ngất đi một chút rồi hồi tỉnh lại được ngay. Mụ vội vàng đứng vậy gĩư lấy xương quai hàm nói:
- Ðoàn lang ơi! Mình thật dã man quá, hất hàm làm cho ta đau chết đi được. Mình kiếm chuyện dọa tôi, nhưng tôi không tha mình đâu.
Ðoàn Chính Thuần gom góp khí lực hàng mấy giờ chỉ được dồn cả vào để xô Mã phu nhân một cái xong nội lực y lại hết nghĩ rằng đã đến lúc sức cùng lực kiệt, không còn cách nào thắng nữa, liền buông tiếng thở dài, ngấm ngầm than rằng:
- Mạng ta đến đây là hết, thôi còn nói gì nữa!
Không biết Ðoàn Chính Thuần nghĩ sao lại nói:
- Tiểu Khang mình ơi! Mình định giết tôi thật ư? Rồi Cái Bang sẽ truy vấn mình về tội mưu sát thân phu, còn ai đến nữa?
Mã phu nhân cười hì hì nói:
- Ai biểu tôi mưu sát thân phu? Sau khi tôi giết mình tôi chạy cao bay, còn lần chần ở đây làm gì nữa?
Mụ thở dài nói tiếp:
- Ðoàn lang ơi! Thật tình tôi thương mình, nhớ mình nhiều, vì tôi không gĩư được mình, nên cần phải giết đi. Lòng dạ của tôi đó, ngoài cách này không còn cách nào nữa.
Ðoàn Chính Thuần nói:
- À! Phải! rồi hôm ấy mình cố ý đánh lừa cô bé khi trong tay Tiêu Phong giết tôi thì ra cũng vì chuyện này.
Mã phu nhân nói:
- Ðúng thế! Thằng cha Tiêu phong chẳng làm nên trò gì, có cái việc giết mình, gã cũng không làm xong.
Tiêu Phong nghĩ thầm:
A Châu giả làm Bạch Thế Kính trang của nàng thần diệu vô song đến mình cũng không nhịn, này ít khi cùng ngồi với Bạch Thế Kính mà sao lại khám phá ra được mới kỳ?
Bỗng thấy Mã phu nhân nói:
- Ðoàn lang ơi! Tôi lại cắn mình miếng nữa nhé?
Ðoàn Chính Thuần nói:
- Mình cắn đi! Tôi chỉ mong vậy thôi!
Tiêu Phong nghĩ bụng:
- Mình không thể chần chờ được nữa liền thò tay vào. Bức vách đất phía sau Ðoàn Chính Thuần chẳng có gì kiên cố cho lắm, ông ngầm vận nội kình vào cánh tay dùi thủng qua, không một tiếng động, đặt bàn tay lên lưng Ðoàn Chính Thuần.
Giữa lúc ấy, Mã phu nhân ngoạm một miếng thịt nữa trên bả vai Ðoàn Chính Thuần.
Ðoàn Chính Thuần lại kêu rú lên một tiếng thật to, người run lên lẩy bẩy. Nhưng thốt nhiên y thấy chân tay được tự do.
Nguyên dây chão gân bò trói tay Ðoàn Chính Thuần đã bị Tiêu Phong dùng mấy ngón tay cấu đứt, đồng thời ông vận một luồng kình lực thâm hậu vào kinh mạch y.