Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 41 : Đỉnh ngọc làm nên phép hoá công

Ngày đăng: 17:35 18/04/20


Gã thấp lùn vội nhảy lại để thu lấy khí giới của mình.



Do Kiều Phong đã lượng biết sức khinh công của gã đến mức nào, nên ông phóng cây cương trượng vào vách đá núi cao hơn mặt đất hai trượng.



Gã thấp lùn nhảy lên cũng còn cách nửa thước nữa mới với tới được.



A Tử vỗ tay cười, nói:



- Hay quá! Bát ca ơi! Bát ca có nhổ được khí giới của Bát ca ra được thì tiểu Muội mới theo Bát ca về bái kiến sư phụ, còn nhổ không được thì đừng hòng.



Gã thấp lùn nhảy cái vừa rồi đã dùng hết sức bình sinh và thi triển khinh công đến tột độ, muốn nhảy cao hơn một tấc nữa thì khó lòng.



Gã nghe A Tử nói móc tức quá, cố sức nhảy lên cao hơn nhưng chỉ có đầu ngón tay giữa là chạm tới cây cương trượng mà thôi.



A Tử lại cười, nói:



- Mới chạm tới là không kể, phải nhổ ra mới được.



Gã thấp lùn lại càng tức giận hơn nữa. Lần này gã chuẩn bị lâu hơn hai lần trước, điểm hai chân xuống, vận hết khinh công, nhảy vọt lên. Quả nhiên ngón tay gã bám vào được cây cương trượng, nhưng người gã treo lơ lửng trên không đu qua đu lại. Gã dùng tay lay đi lay lại cây trượng. Nhưng cây trượng cắm sâu vào trong đá đến bảy thước mà gã cứ đu qua đu lại để lay như vậy thì cho đến ba ngày ba đêm cũng không nhổ ra cho được, chỉ tổ làm trò cười cho mọi người.



Kiều Phong cười, nói:



- Kiều mỗ xin kiếu các vị đây!



Gã thấp lùn không chịu buông tay, vì võ công gã đến mức nào gã tự biết rồi. Gã vừa nhảy lên nắm cây cương trượng đã là may mắn lắm, nếu tuột xuống thì sau có nhảy lên nữa vị tất đã nắm được. Cây cương trượng này gã tiếc lắm vì nó vừa vặn với sức gã. Muốn đánh cái khác được đúng như vậy cũng khó. Gã lại cố sức lắc cây trượng mấy cái nữa, song vẫn không nhúc nhích. Vừa nhìn thấy Kiều Phong chuyển mình bước đi, gã vội la lên:



- Ơ kìa! Ngươi phải để Bích Ngọc Vương Ðỉnh lại đã! Nếu không thì sau này rắc rối lắm đó.



Kiều Phong hỏi:



- Bích Ngọc Vương Ðỉnh gì đâu? Nó là cái chi vậy?



Ba gã đệ tử phái Tinh Tú tiến lại, nói:



- Võ công các hạ thật là xuất quỷ nhập thần. Chúng tôi bội phục vô cùng. Cái đỉnh nhỏ đó là một vật rất quan trọng của bản môn, người ngoài có cũng chẳng làm gì được, xin các hạ trả lại cho, chúng tôi xin đền đáp.



Kiều Phong thấy bọn chúng không có vẻ giả trá mà cũng không phải mai phục tại đây để tập kích mình, liền nói:



- A Tử! Cô lấy cái "Bích Ngọc Vương Ðỉnh"chi chi đó cho tôi xem đó là cái gì?



A Tử đáp:



- Trời ơi! Em đã đưa cho tỷ phu rồi mà, còn muốn trả lại hay không là tùy ở nơi tỷ phu. Nếu tỷ phu giữ lại thì cũng là của tỷ phu, không can dự gì tới em nữa.



Kiều Phong nghe A Tử nói, đã đoán ra cô ả đánh cắp bảo vật của sư môn cô. Song cô cố ý bảo đã đưa cho mình rồi là cốt để gieo vạ cho mình đây.



Ông liền tương kế tựu kế, cười ha hả nói:



- Cô đưa cho tôi rất nhiều thứ mà tôi chẳng biết cái nào là Bích Ngọc Vương Ðỉnh cả.



Gã thấp lùn đang lơ lửng trên không vừa nghe Kiều Phong nói vậy, cũng xen vào:



- Cái đỉnh ngọc cao độ năm tấc, toàn thân màu xanh ngọc ấy mà.



Kiều Phong nói:



- Ồ, cái đó hử? Tôi quả đã thấy rồi, nhưng cứ tưởng là một thứ đồ chơi trẻ con, chẳng dùng làm gì được.



Gã thấp lùn nói:



- Ngươi có hiểu gì đâu! Sao lại bảo là một cái đồ chơi con trẻ? Cái đỉnh ngọc đó...



Gã toan nói nữa thì gã béo mập vội quát lên:



- Sư đệ nói lăng nhăng gì lắm thế?



Rồi quay lại nói với Kiều Phong:



- Cái đó tuy là đồ chơi không dùng được việc gì, song của gia sư... Thân phụ của gia sư đã để lại cho người, vì thế mà không thể để mất được, xin các hạ trả lại cho.



Kiều Phong nói:



- Chết chưa! Thế mà tôi đã quăng đi mất rồi! Cũng không nhớ quăng ở đâu. Không biết còn tìm lại được nữa không? Nếu là một vật quan trọng thì tôi phải trở lại Tín Dương để tìm. Có điều đường sá xa xôi đi lại phiền phức và mất thì giờ.



Gã thấp lùn vội la lên:



- Quan trọng lắm chứ sao lại không? Chúng ta mau... quay lại để tìm kiếm.



Nói tới đây, gã buông mình nhảy xuống, bỏ luôn cả cây khí giới rất quý của gã.



Kiều Phong đưa tay khẽ vỗ trán mình mấy cái, nói:



- Chà! Mấy bữa nay ít uống rượu thành ra lú lẫn. Cái đỉnh ngọc này không biết bỏ ở Tín Dương hay ở Ðại Lý? Không chừng ở Tín Dương cũng nên...



Gã thấp kùn tính nóng như lửa, lớn tiếng la lên:



- Trời ơi! Ngươi nói cái gì mà rắc rối vậy? ở Ðại Lý hay ở Tín Dương? Muốn ở đâu thì ở, nhưng đừng nói đùa.



Gã béo mập xem chừng Kiều Phong cố ý làm khó dễ, liền nói:



- Các hạ bất tất nói giỡn. Nếu chiếc đỉnh ngọc còn nguyên vẹn không sứt mẻ đưa trả lại cho, thì chúng tôi xin tạ ơn rất hậu quyết chẳng sai lời.



Kiều Phong nói:



- Chết rồi! Tôi nhớ ra rồi...



Bốn gã nhớn nhác hỏi:



- Sao?


A Tử đáp:



- Tiểu Muội nói ra e làm cho đại ca phải khiếp vía. Nếu đại ca muốn cho tiểu Muội nói ra, thì hãy mở trói cho tiểu Muội trước.



Thiếu niên áo trắng không ngờ bị cô lừa gạt, liền nói:



- Sư Muội muốn ta mở trói cho cũng chẳng khó gì. Hãy đưa Bích Ngọc Vương Ðỉnh cho ta trước.



A Tử nói:



- Cái đỉnh đó ở nơi tỷ phu tiểu Muội. Tam sư huynh, Tứ sư huynh, Thất, Bát sư huynh không chịu đòi lại thì tiểu Muội biết làm sao được?



Thiếu niên áo trắng đưa mắt nhìn bốn gã mà Kiều Phong đã gặp lúc ban ngày. Vẻ mặt thiếu niên rất ôn hoà, thế mà bốn gã cũng sợ run.



Xuất Trần Tử nói:



- Ðại sư huynh! Việc này không liên quan đến tiểu đệ. Tỷ phu sư Muội... bản lãnh ghê gớm quá, chúng tôi không đuổi kịp.



Thiếu niên áo trắng nói:



- Tam sư đệ! Nói cho ta nghe.



Gã béo mập đáp:



- Vâng, vâng!



Ðoạn, đem việc gặp Kiều Phong ở đâu, ông đón lấy những cây cương trượng như thế nào, rồi đem Xuất Trần Tử lên vách núi tra hỏi ra sao thuật lại kỹ một lượt, không giấu giếm câu nào.



Gã béo mập vốn là người rất bình tĩnh, lúc nào ăn nói cũng thản nhiên, thế mà đứng trước gã thiếu niên áo trắng, hắn sợ quá giọng run run dường như vạ lớn đã đến cho mình.



Thiếu niên áo trắng chờ gã nói xong, gật đầu rồi quay lại hỏi Xuất Trần Tử:



- Ngươi nói với y cả rồi hay sao?



Xuất Trần Tử đáp:



- Tiểu đệ tiểu đệ ...



Thiếu niên áo trắng vẫn ôn tồn:



- Ngươi nói với y thế nào cư thuật lại cho ta hay.



Xuất Trần Tử nói:



- Tiểu đệ tiểu đệ bảo Bích Ngọc Vương Ðỉnh là một trong ba thứ báu vật của bản môn, là... là thứ để luyện đại pháp... đó. Tiểu đệ lại nói cho y hay rằng sư phụ thường nói bọn võ lâm ở Trung Nguyên hễ nghe đến Hoá Công Ðại Pháp của chúng ta là hồn vía lên mây. Nếu Bích Ngọc Vương Ðỉnh vào tay họ là họ đập tan ngay.



Ngừng giây lát, Xuất Trần Tử kể tiếp:



- Tiểu đệ còn bảo y Bích Ngọc Vương Ðỉnh là vật chí bảo trên đời hiếm có. Vì thế... vì thế mà xin y trả lại cho.



Thiếu niên áo trắng nói:



- Hay lắm! Thế rồi y bảo sao?



Xuất Trần Tử nói:



- Y không nói gì cả, buông tiểu đệ xuống.



Thiếu niên áo trắng nói:



- Thế thì ngươi khá đấy! Ngươi bảo y cái Bích Ngọc Vương Ðỉnh đó dùng vào việc luyện Hoá Công Ðại Pháp, lại còn sợ y không hiểu Hoá Công Ðại Pháp là cái chi chi nên phải mách thêm cho y rằng bọn võ lâm ở Trung Nguyên hễ đề cập đến đại pháp này là hồn vía lên mây. Thế là tuyệt diệu! Nhưng y có phải là người trong môn phái võ ở Trung Nguyên không?



Xuất Trần Tử nói:



- Tiểu đệ tiểu đệ cũng không biết nữa.



Thiếu niên áo trắng hỏi vặn lại:



- Ngươi biết mà bảo không, hay ngươi không biết thật?



Gã thiếu niên vẫn nói bằng một giọng rất ôn hoà, thế mà Xuất Trần Tử, con người quật cường táo bạo, phải sợ đến kinh hồn tản đảm, hai hàm răng chạm vào nhau cầm cập.



Gã run lên đáp:



- Tiểu đệ tiểu đệ... không biết... thật. Gã cố giữ cho hàm răng khỏi đập vào nhau mà không sao giữ được. Gã đã nói lắp lại thâm vào những tiếng run cầm cập rất khó nghe.



Thiếu niên áo trắng hỏi:



- Ngươi bảo vậy có làm y khiếp sợ hồn vía lên mây không. Hay là y chẳng sợ cóc gì?



Xuất Trần Tử đáp:



- Dường như... y... không sợ thì phải...



Thiếu niên áo trắng hỏi:



- Ngươi thấy thế nào mà đoán là y không sợ?



Xuất Trần Tử nói:



- Tiểu đệ đoán không ra. Xin đại... đại huynh cho tiểu đệ biết.



Thiếu niên áo trắng nói:



- Người các phái võ ở Trung Nguyên sợ nhất là Hoá Công Ðại Pháp của chúng ta. Nhưng chiếc đỉnh ngọc đó đã vào tay y, môn Hoá Công Ðại Pháp không thể luyện được nữa, vì thế mà y không sợ.



Xuất Trần Tử nói:



- Phải rồi, phải rồi! Ðại... đại ca trông... trông thấy xa... muôn dặm... liệu việc như thần. Tiểu... tiểu đệ còn kém xa lắm.