Lục Mạch Thần Kiếm

Chương 44 : Hảo hán tay không đánh chết cọp

Ngày đăng: 17:35 18/04/20


Tiêu Phong bước lại gần thêm bước nữa, bổng nhiên giật mình, vì thấy người A Tử ngập tuyết đầy đến mấy tấc.



Tuyết đóng lại tứ là tình trạng y ngyên không tan rữa.



Theo lẽ thường thi nhiệt khí trong người A Tử nằm bấy lâu tống ra tuyết bên mình nàng phải tan thành nước rồi mới phải, thế mà hiện tại không tan chút nào, hay là nàng chết thật?



Tiêu Phong sợ quá đưa tay sờ vào mặt A Tử, nhưng tay sờ chỗ nào cũng giá lạnh.



Ông đặt tay lên mũi, cũng thấy ngừng thở rồi.



Tiêu Phong nhớ lại A Tử chết để lừa gạt cả song thân nàng, biết nàng đã học được thuật "Quy tức công" của phái Tinh Tú, có thể bế tắc hô hấp, nên ông không hoang mang nữa.



Ông đưa ngón tay trỏ điểm huyệt dưới nách.



Nội lực ở trong người ông chuyển vào A Tử.



A Tử ú ớ rồi từ từ mở mắt ra.



Nàng vừa nhìn thấy Tiêu Phong đột nhiên hé miệng phun ra một mũi châm rất nhỏ nhằm bắn vào mí mắt Tiêu Phong.



Tiêu Phong chỉ cách A Tử chừng hơn một thước.



Ông không thể ngờ đến nàng đột nhiên hạ độc thủ.



Mũi độc châm bay ra rất nhanh.



Trong lúc bất ngờ lại ở gần gang tấc thì dù võ công ông cao cường đến đâu muốn né tránh cũng không kịp.



Tiêu Phong nghĩ ngay đến môn ám khí hiểm độc vô song của phái Tinh Tú, ai đã trúng phải thì tính mẹng khó mà hy vọng sống được, ông giơ tay phải lên phóng ra một chưởng, luồng chưởng phong đầy cực kỳ hùng hậu.



Tiêu Phong ngưng tụ hết công lực phóng ra để tự cứu mình, mũi nóc châm phóng ra nhanh như chớp lại chỉ cách đích có hơn một thước bị luồng chưởng phong hất đi mất tiêu.



Mũi ông còn thoáng ngửi lấy mùi tanh sặc do mũi độc châm tiết ra bay xít qua mặt ông cách đầy một tất, thật là một trường hợp nguy hiểm vô cùng.



Giữa lúc ấy, A Tử bị luồng chưởng phong quá mãnh liệt đánh bật hất ra ngoài mười trượng.



Người nàng rớt xuống đất rồi còn trượt thêm mấy trượng nữa vì mặt tuyết phủ trơn như mỡ.



Tiêu Phong thoán được tai nạn chỉ còn khe chừng sợ tóc, bất giác âm thầm:



- Thật là hú vía!



Lúc đầu ông nguyền rủa cô gái yêu tinh lòng dạ hiểm sâu đã ngấm ngầm hạ độc thủ mình một cách tối độc ác! Nhưng nhìn đến A Tử luồng chưởng phong của mình đánh hất ra ngoài mười trượng thì giật mình la lên:



- Trời ơi! Thôi chết rồi! Làm sao cô ta chịu nổi chưởng đó? Trông chừng mình đánh chết cô ta rồi cũng nên?



Ông nhẩy phốc đến bên A Tử thấy nàng hai mắt nhắm nghiền.



Hai khóe mắt đang rỉ máu tươi ra, sắc mặt lợt lạt, phen này thì nàng tắt thở thật rồi.



Tiêu Phong đứng thộn mặt ra lẩm bẩm:



- Mình đã đánh chết A Châu, lại đánh chết cả cô em Nàng... nàng.... lúc lâm chung còn dặn mình trông nôm cho em mình, thế mà... thế mà... mình lại đánh chết cô ta.



Tiêu Phong mới ngớ ngẩn mà tâm thần ông man, tựa hồ như trãi qua một thời gian rất lâu.



Ông lắc đầu vội đưa tay đặt vào lưng A Tử, hút chân khí mình truyền vào người nàng.



Hồi lâu A Tử mới hơi nhúc nhích được.



Tiêu Phong cả mừng gọi rối rít:



- A Tử! A Tử! Em đừng chết. Ta đã biểu bất luận gặp trường hợp nào vẫn cứu gỡ sinh mạng cho em.



Xong A Tử chỉ khẽ cử động một chút rồi lại nằm trơ ra đó, không nhút nhích.



Tiêu Phong lại càng bồn chồn trong dạ, nhưng có điều ông từng trãi sóng gió đã nhiều, nên gặp tình thế càng nguy cấp bao nhiêu ông càng cố trấn tĩnh bấy nhiêu.



Ông ngồi sếp bằng xuống đất, khẽ lưng A Tử dậy, đặt vào trước mặt mình, hai tay đón lấy lưng nàng phóng nội lực từ từ chuyển vào người A Tử.



Tiêu Phong biết A Tử bị thương rất nặng, hiện giờ còn cách gĩư cho nàng đừng tắc thở để khỏi chết ngay lập tức, rồi sẽ từ từ cứu vãng. Vì thế ông cần phải đem chân khí mình chuyển vào thân nàng.



Trong khoảng thời gian chừng ăn xong bữa cơm, trên đầu ông tiết ra những tia độc khí, tỏ ra rằng ông đã đem toàn lực vận nội công một cách liên tục không gián đoạn để cứu vãng tình thế.



Cuộc vận công kéo dài thêm một giờ nữa, người A Tử đã hơi nhúc nhích được một chút thì nàng phiều phào gọi:



- Tỉ phu!



Tiêu Phong cả mừng, tiếp tục vận công lực chứ không nói gì rồi thấy người nàng dần dần ấm lại một chút, không gía lạnh như trước nữa, mũi nàng cũng thấy thoi thóp thở.



Tiêu Phong chỉ sợ mình ngừng vận nội công một chút là nàng sẽ tắt thở ngay, nên không dám ngừng lại giây phút nào.



Ðến giữa trưa thì hơi thở A Tử đã đều đều, Tiêu Phong mới ẵm nàng đứng dậy ra đi, xong mặt nàng vẫn trắng bệt không một chút huyết sắc.



Tiêu Phong rão bước đi nhanh và gĩư cho tật im để A Tử trong lòng mình không bị sốc chút nào.



Ông vừa đi vừa đặt tay trái vào lưng A Tử để truyền chân khí luôn luôn vào người nàng.



Ði được chừng một giờ thì đến một thị trấn nhỏ. Song thị trấn này không có phạn điếm.



Tiêu Phong lại quay về hướng Bắc mà đi, chừng hai mươi dặm mới gặp một quán cơm tồi tàn.



Trong quán này không có tiểu nhị. Chính chủ quán ra mời khách.



Tiêu Phong vội xin chủ quán lấy một bát nước nóng, dùng canh múc đỗ vào miệng A Tử.



Xong chỉ nàng chỉ nuốt ba thìa rồi lại trào ra hết. Nước nóng nôn ra có lẫn máu đen.



Tiêu Phong trong dạ bồn chồn và cảm thấy A Tử bị thương chuyến này khó lòng chữa khỏi được... Diêm vương Ðịch Tiết Thần Y không biết hiện giờ ông ở đâu. Mà dù lão có ở ngay bên cạnh, vị tuất đã chữa nổi chứng nội thương trầm trọng do trưởng lực của ông gây nên.



Tiêu Phong lại nghĩ lại A Châu trước kia bị chưởng môn phương trượng chùa thiếu lâm phóng chưởng làm nàng bị thương, nhưng không phải người nàng hứng lấy chưởng lực, tình trạng nhẹ hơn nhiều nên Tiết Thần Y mới chữa khỏi.



Tuy ông biết rõ không thể cứu sống được A Tử nhưng còn nước còn tát cho đến hơi sức cuối cùng mới thôi.



Ông nghĩ bụng:



- Mình đây hết lòng hết sức, dù cho chân khí cùng nghị lực kiệt quệ, cũng phải chống đỡ đến kỳ cùng không phải là để cứu A Tử mà thật ra là để khỏi phụ lời phó thác của A Châu.



Kể ra thì A Tử động thủ ám toán Tiêu Phong trước, khiến ông lâm vào tình trạng không phóng chưởng ra hất mũi độc châm đi tức bị mất hướng về tay nàng.



Ông là người võ công cao cường thì lúc gặp cảnh nguy cấp, không còn kịp suy nghĩ gì nữa, cách phản ứng tự nhiên là triển phương pháp có hiệu lực nhất để tự cứu giải cho mình.



Ông làm cho A Tử bị thương đây là ở trong trường hợp bất đắt dĩ.



Dù cho A Châu có mặt trong trường hợp này, quyết nhiên nàng cũng không có căm lời oán trách, vì chính tại A Tử tự rước vạ vào mình, chứ có quan hệ gì đến người khác.



Chỉ vì A Châu không biết, nên Tiêu Phong cảm thấy rất ân hận với nàng.



Suốt đêm hôm ấy, Tiêu Phong không chợp mắt, cả ngày hôm sau chàng cũng không lúc nào ngớt phóng chân khí và người A Tử để duy trì cứu mạng cho nàng.



Ngày trước, A Châu bị thương, chỉ có những lúc hơi thở nàng hạn hắt quá, Tiêu Phong mới phải ra tay truyền nội lực. Còn lần này, không lúc nào ông dám rờ bàn tay ra khỏi người A Tử, vì chỉ nhấc tay ra một cái là nàng tắt thở ngay lập tức.
Tiêu Phong không hiểu gã nói gì, nhưng trông vẻ mặt cũng biết đại khái là gã tán dương mình là bậc đáng kính.



Ông cũng bắt chước kiểu gã giơ thẳng hai ngón tay cái lên cất tiếng nói:



- Anh hùng...! Hảo hán...!



Chừng Ðại Hán cũng hiểu là Tiêu Phong tán dương gã.



Gã ra vẻ thích trí, trỏ tay lên sóng mũi nói líu lo:



- Hoàn Nhan A Cốt Ðã!



Tiêu Phong đoán chừng gã tự giới thiệu danh tánh mình, liền cũng trỏ tay lên sống mũi đáp:



- Tiêu Phong!



Ðại Hán hỏi:



- Tiêu Phong? ... Khất Ðan? ...



Tiêu Phong gật đầu rồi hỏi lại:



- Tôi Khất Ðan! Còn hảo hán!



Ông vừa hỏi vừa trỏ tay vào gã để gã hiểu ý.



Ðại Hán đáp:



- Hoàn Nhan A Cốt Ðả! Nử Chân!...



Tiêu Phong đã được nghe ở về phía đông nước liêu, phía bắc nước Cao Ly, có một bộ lạc tên gọi Nữ Chân.



Người bộ lạc này rấ khỏe mạnh thiện chiến. Nguyên Hoàn A Cốt Ðả này là người bộ lạc Nử Chân.



Tiêu Phong tuy không hiểu tiếng nói, nhưng ở giữa "bể tuyết" hẻo lánh này gặp một người đồng bạn, thì ông cũng hoan hỉ vô cùng. Tiêu Phong giơ hai ngón tay lên trỏ ra hiệu cho Ðại Hán biết mình còn có một người đồng bạn nữa.



A Cốt Ðả gật đầu có ý hiểu rồi.



Ðoạn gã đưa tay ra nhắc con cọp mà gã vừa đâm chết lên.



Tiêu Phong cũng xách con cọp của mình lên trở lại chổ A Tử nằm, hất A Cốt Ðã theo sau ông.



A Tử tuy không mở mắt ra nhưng còn nuốt được huyết cọp đến mười hớp.



Tiêu Phong cả mừng ông xé lấy hai đùi cọp để vào đống lửa nướng.



A Cốt Ðả thấy Tiêu Phong không cần đao, lấy tay không xé đứt cọp sống như xé thịt gà chín thì ghê cho sức mạnh của ông.



Chẳng những gã mắt chưa được nhìn, mà tai cũng chưa được nghe ai đến chuyện hi hữu này.



Gã thộn mặt ra nhìn hai tay Tiêu Phong xét một hồi, rồi đưa bàn tay ra khẽ vuốt ve cổ tay ông với vẻ mặt rất trọng kính. Thịt cọp chín rồi, Tiêu Phong cùng A Cốt Ðả ăn một bữa no.



A Cốt Ðả giơ tay ra hiệu hỏi Tiêu Phong đến đây có việc gì?



Tiêu Phong cũng dùng hai tay ra hiệu móc đất lấy nhân sâm để chữa bịnh cho A Tử rồi bị lạc đường.



A Cốt Ðả cười ha hả một hồi ra hiệu cho Tiêu Phong rằng, nhân sâm dễ lắm cứ theo gã rồi muốn lấy bao nhiêu cũng có. Tiêu Phong cả mừng liền đứng dậy, tay trái ẵm A Tử tay phải xách một con cọp lên.



A Cốt Ðả lại chìa ngón tay lên ra hiệu khâm phục chân lực của Tiêu Phong vô cùng.



A Cốt Ðả thuộc kỷ đường lối dãy đất này.



Dù gặp trời bão tuyết mặt đất trắng xóa không rõ lối nào đi mà gã cũng không lạc đường.



Hai người đi cho đến lúc trời tối thì vào trong rừng ngũ đỡ.



Trời sáng lại ra đi. Hai người cứ nhắm về hướng Tây mà đi trong hai ngày liền từ sáng đến tối.



Ðến trưa hôm thứ ba, Tiêu Phong nhìn thấy nhiều vết chân người trên tuyết liền đưa mắt hỏi A Cốt Ðả.



A Cốt Ðả giơ tay ra hiệu cho hiểu đây đã gần đến bộ lạc gã ở. quả nhiên đi hết hai khu thung lũng, thấy trên sườn núi phía đông xám xịt lộ ra mấy doanh trại quây bằng da các giống thú sắc trắng.



A Cốt Ðả chũm môi lên như một hồi còi, lát sau có người chạy ra đón.



Tiêu Phong theo A Cốt Ðả lại gần, thì thấy phía trước trại nào cũng đốt một đống lửa.



Xung quanh đống lửa có vô số đàn bà con gái ngồi hoặc khâu da thú rừng hoặc ướp thịt dã thú.



A Cốt Ðả dẫn Tiêu Phong đến trước trại lớn nhất, vén màn bước vào.



Tiêu Phong cũng theo A Cốt Ðả đi vào thấy trong trại có mười mấy người ngồi quanh quẩn đang uống rượu.



Mọi người nhìn thấy A Cốt Ðả lớn tiếng reo mừng.



A Cốt Ðả trỏ Tiêu Phong nói liến thoắng một hồi.



Tiêu Phong coi bộ dạng biết rằng gã đang thuật lại chuyện mình tay không đánh chết hổ.



Cả bọn xúm đến quanh mình Tiêu Phong, chỉ thẳng ngón tay cái lên trầm trồ khen ngợi.



Ðang lúc câu chuyện náo nhiệt bỗng có một người Hán ăn mặc ra kiểu mãi võ từ ngoài chạy vào.



Gã nhìn Tiêu Phong hỏi:



- Lão gia biết tiếng Hán không?



Tiêu Phong mừng như bắt được của đáp ngay:



- Biết chứ! Biết chứ!



Rồi ông hỏi đến lai lịch bộ này, thì rằng:



- Ðây là trại vị tù trưởng bộc lạc Nữ Chân. Lão râu đen ngồi giữa là tù trưởng tên gọi Hòa Lý Bố.



Lão có 11 người con mà toàn là những tay anh hùng hảo hán. A Cốt Ðả là con thứ lão.



Người Hán vừa vào đã tự giới thiệu với Tiêu Phong tên gọi Hứa Trác Thành.



Hàng năm cứ đến mùa đông là lại tới mua nhân sâm cùng lông da thú rừng và ở đây cho đến sang xuân mới về.



Hứa Trác Thành hiểu tiếng Nữ Chân. Lúc này Tiêu Phong nhớ làm thông ngôn cho mình.



Người Nữ Chân rất kính phục những bậc anh hùng hảo hán.



Gã Hoàn nhân Cốt Ðả là người thông minh nhanh nhẹn, được phụ thân gã rất mến yêu.



Người trong bô lạc ai cũng ưa chuộng gã.



Gã khen Tiêu Phong nứt lưỡi, nên mọi người đối đãi với ông như một bậc thượng khách, cự kỳ cung kính.