Lục Mạch Thần Kiếm
Chương 97 : Tân chủ nhân cung linh thứu
Ngày đăng: 17:36 18/04/20
Ðồng Mỗ cười ha hả nói:
- Hay lắm! Hay lắm! Con tiện nhân kia kinh hãi quá chết rồi! Ha ha! Mối thù lớn của ta thế là trả xong. Con tiện nhân phải chết trước ta.
Ðồng Mỗ nói rồi bị kích thích quá mạnh, hơi thở không tiếp được, phun ra một ngụm máu tươi.
Tiếng vo vo do ống sáo đen phát ra ở trên không trung từ từ hạ thấp xuống.
Hư Trúc liền giơ tay ra đón lấy. Y toan bước lại gần Ðồng Mỗ xem sao, bỗng nghe tiếng vó ngựa dồn dập pha lẫn tiếng leng keng như tiếng nhạc ngựa.
Mấy chục con lạc đà từ phía Tây Nam chạy rất nhanh, trong nháy mắt đã đến nơi.
Hư Trúc quay đầu nhìn lại, thấy trên lưng lạc đà toàn là đàn bà cưỡi. Ai nấy đều mặc áo xiêm xanh lợt, trông đàng xa tựa hồ một đám mây xanh lơ lửng bay đến.
Những thanh âm thiếu nữ vang lên:
- Bọn thuộc hạ đến chậm. Tội đáng muôn thác!
Mấy chục người cưỡi lạc đà từ đằng xa trông thấy Ðồng Mỗ, lập tức nhảy ngay xuống đến trước bà ta phục lạy sát đất.
Hư Trúc thấy người đi đầu toán đàn bà này là một mụ già ước chừng năm sáu chục tuổi, còn ngoài ra lớn có nhỏ có, cỡ bốn mươi tuổi sắp xuống mười bảy, mười tám tuổi.
Bọn người này ra chiều khiếp sợ Ðồng Mỗ ghê gớm. Họ phục xuống đất không dám ngửng đầu lên.
Ðồng Mỗ đằng hắng một tiếng rồi vẻ mặt tức giận hỏi:
- Các ngươi đều tưởng là ta đã chết rồi phải không? Chẳng có ai quan tâm đến ta nữa, mà cũng chẳng lo gì có người quản thúc các ngươi, và các ngươi sẽ được thảnh thơi vui thú, không còn sợ ai nữa.
Ðồng Mỗ nói xong thì mụ già nhất trong đám người kia dập đầu luôn mấy cái đáp:
- Bọn thuộc hạ muôn ngàn lần không dám thế.
Ðồng Mỗ hỏi:
- Sao lại không dám? Nếu các ngươi thực tình còn nghĩ đến ta thì sao lại chỉ có bấy nhiêu người đến đây?
Mụ già đáp:
- Thưa giáo chủ! Từ hôm giáo chủ rời cung, bọn thuộc hạ ai nấy đều băn khoăn lo lắng...
Ðồng Mỗ tức giận ngắt lời:
- Thúi lắm, thúi lắm!
Mụ già nói:
- Dạ, dạ!
Ðồng Mỗ lại càng căm tức quát to:
- Ngươi đã biết là thúi, sao còn dám ở trước mặt ta giở giọng thúi tha đó ra?
Mụ già không dám nói gì nữa, chỉ dập đầu xuống đất lạy lia lịa, đến lúc trán rướm máu ra mà vẫn chưa thôi.
Hư Trúc nghĩ thầm:
- Phương trượng chùa Thiếu Lâm mình oai danh là thế, nhưng so với Ðồng Mỗ thì bà ta còn hách dịch gấp mười.
Ðồng Mỗ nói:
- Các ngươi băn khoăn lo lắng sao lại không xuống núi tìm ta?
Mụ già đáp:
- Dạ dạ! Bọn thuộc hạ cùng nhau thương nghị, lập tức xuống núi đi các ngả để thám thính tin giáo chủ. Thuộc hạ thuộc bộ Hiệu Thiên đi về phương Ðông để nghinh tiếp đại giá. còn ngoài ra bộ Dương Thiên đi về phía Ðông Nam, bộ Xích Thiên đi về phía chính Nam, bộ Chu Thiên đi về phía Tây Nam, bộ Thành Thiên đi về phía chính Tây, Bộ U Thiên đi về phía Tây Bắc, bộ Loan Thiên đi về phía Ðông Bắc, bộ Quân Thiên ở lại canh giữ bản cung. Thuộc hạ bất tài nên theo hầu chậm trễ thật là đáng chết, đáng chết.
Nói xong lại dập đầu lia lịa.
Ðồng Mỗ nói:
- Các ngươi tên nào áo xiêm cũng rách rưới. Chắc là bốn tháng trời qua trên đường đã gặp nhiều nỗi gian khổ.
Mụ già thấy trong lời Ðồng Mỗ có ý ban khen công lao cho bọn mình thì nét mặt lộ vẻ vui mừng đáp:
- Nếu được vì giáo chủ mà hết sức trâu ngựa thì dù phải nhảy vào đống lửa, bọn thuộc hạ cũng chẳng dám từ nan. Chút công lao nhỏ mọn này chỉ là bổn phận của bọn thuộc hạ mà thôi.
Ðồng Mỗ nói:
- Ta luyện công chưa xong thì thốt nhiên gặp cường địch bắt đi, sau bị con tiện nhân kia chặt cụt một chân, suýt nữa còn bị mất mạng. May được sư điệt ta là Hư Trúc cứu thoát. Cuộc gian nan hiểm trở này không thể nói mấy lời mà hết.
Bọn phụ nữ áo xanh vội quay lại khấu đầu lạy tạ Hư Trúc, nói:
- Ơn đức trời biển của tiên sinh, bọn tiện thiếp dù tan xương nát thịt cũng chưa thể báo đền trong muôn một.
Hư Trúc thấy đột nhiên có bao nhiêu đàn bà con gái dập đầu lạy mình thì chân tay luống cuống vội nói:
- Tại hạ không dám! Tại hạ không dám!
- Thưa chủ nhân! Thám tử của nô tỳ báo cáo bọn nô tài ba mươi sáu động, bảy mươi hai đảo đều là thuộc hạ của bản cung, nhân lúc giáo chủ bị nạn, dám cả gan nổi lên làm phản, đang tiến đánh núi Phiêu Diễu. Bộ Quân Thiên hiện phòng thủ nghiêm mật các nẻo đường lên núi. Bọn yêu ma kia không làm gì được. Nhưng một người chị em do bộ Quân Tiên phái xuống núi để đi cầu cứu đã bị chúng giết chết.
Các động chúa, đảo chúa làm việc tạo phản, Hư Trúc đã biết rồi. Nhưng y tưởng bọn kia không biết được Ðồng Mỗ, mà Bất Bình đạo nhân lại mất mạng về tay mình còn Ô lão đại bị trọng thương chưa biết thế nào, y yên chí bọn họ thấy khó khăn mà phải giải tán rút lui rồi. Không ngờ việc xảy ra từ bốn tháng trước đây, mà đến bây giờ họ vẫn tụ tập để lên đánh núi Phiêu Diễu.
Hư Trúc sinh trưởng ở chùa Thiếu Lâm, không bước chân ra khỏi cửa, nên không hiểu gì nhân tình thế thái. Bây giờ gặp việc này, không biết phải đối phó ra sao.
Hư Trúc trầm ngâm một lúc rồi ấp úng:
- Việc này... việc này...
Lại nghe thấy tiếng vó ngựa dồn dập, hai người kỵ mã nữa đến. Người đi trước là đệ tử bộ Huyền Thiên, người đi sau là một phụ nữ mặc áo vàng nằm phục trên lưng ngựa, mình đầy những máu, tay trái bị chặt cụt.
Phù Mẫn Nghi vẻ mặt bi phẫn nói:
- Thưa chủ nhân! Ðây là Trình tỷ tỷ, phó thủ lãnh bộ Quân Thiên. Thuộc hạ e rằng y khó sống được.
Thiếu nữ họ Trình đã ngất xỉu rồi. Bọn con gái liền xúm lại tìm cách cầm máu cho chị, thấy hơi thở chỉ còn thoi thóp, dường như sắp chết đến nơi.
Hư Trúc coi thương thế thì rồi nhớ tới phép trị thương mà Thông Biện tiên sinh Tô Tinh Hà đã truyền dậy cho. Y giục lạc đà đến gần, dơ ngón tay giữa bên trái ra búng mấy cái để phong toả những đường huyệt đạo gần chỗ cánh tay bị chặt đứt. Lập tức máu ngưng lại không chảy ra nữa.
Hư Trúc búng một cái thứ sáu là chiêu Tinh hoàn khiêu trịch của Ðồng Mỗ dạy cho. Một luồng Bắc Minh chân khí thúc vào trong huyệt Trung Phủ trên cánh tay của thiếu nữ đang bị thương.
Thị bỗng la lên một tiếng úi chao rồi tỉnh lại nói:
- Các vị tỷ Muội! Mau mau lên núi Phiêu Diễu tiếp ứng! Chúng tôi không chống cự nổi nữa rồi.
Hư Trúc thi triển phép cách không điểm chỉ, không phải là có ý muốn phô trương thần kỹ mà vì người bị thương là một thiếu nữ đương xuân. Dù y hiện giờ không phải là hoà thượng nữa, song đệ tử nhà Phật phải lánh xa phụ nữ đã thành thói quen, y không tiện thò tay vào thân thể thiếu nữ. Không ngờ y búng tay mấy cái mà lại hiệu nghiệm như thần!
Nên biết rằng hiện giờ Hư Trúc trong người có một nội lực vô biên do Vô Nhai Tử, Thiên Sơn Ðồng Mỗ và Lý Thu Thủy là ba tay đại danh truyền vào. Ngoài công lực hùng hậu, y còn thêm cả những môn tuyệt kỹ của người. Dù một người trong bọn Ðồng Mỗ có ai sống sót thì nội lực và võ công còn thua y xa.
Bọn đàn bà con gái các bộ tuân theo di mệnh của Ðồng Mỗ thờ Hư Trúc làm tân chủ nhân, thấy y tuổi hãy còn non, cách nói năng cùng hành động có chỗ ngốc nghếch, khờ khạo, nên vẫn chưa thành tâm kính phục. Huống chi có bao nhiêu đàn bà con gái ở cung Linh Thứu toàn bị bọn đàn ông quấy rối và gây nên thảm hoạ người chết nhà tan. Ðồng Mỗ lại rèn luyện hun đúc cho họ thành những tấm lòng cương quyết thù hận đàn ông như rắn độc, thú dữ.
Lúc này thấy Hư Trúc ra tay theo công phu của cung Linh Thứu và công lực thuần thục đến tột độ, bọn thuộc hạ giật mình kinh hãi, song vô cùng sung sướng nổi lên những tiếng hoan hô rầm trời, chẳng ai bảo ai chúng phục lạy xuống đất kính cẩn coi Hư Trúc như một vị thiên thần.
Hư Trúc thất kinh hỏi:
- Các ngươi làm gì thế? Mau mau dậy đi!
Lúc nãy đã có người báo cho thiếu nữ họ Trình hay việc giáo chủ quy tiên và vị thanh niên này là ân nhân mà lại là truyền nhân của giáo chủ hiện giờ làm tân chủ nhân bản cung.
Thiếu nữ họ Trình tên gọi Trình Thanh Sương gắng gượng xuống ngựa quỳ xuống đất làm lễ ra mắt nói:
- Ða tạ đại đức của chủ nhân đã cứu mạng cho. Xin... chủ nhân đến cứu ngay bọn chị em trên núi. Họ đã cố sức chống cự trong bốn tháng, nhưng ít người không địch lại số đông, đang lâm vào tình trạng cực kỳ nguy hiểm.
Dứt lời nàng phủ phục xuống đất không ngửng đầu lên nữa.
Hư Trúc vội nói:
- Có chuyện gì cứ nói mau đi! Bất tất phải đa lễ! Thạch tẩu, ngươi đỡ y dậy đi! Dư bà bà! Bây giờ mụ tính thế nào đây?
Dư bà bà đã đi với tân chủ nhân tám chín ngày, tuy bây giờ mới được nhìn thấy tài nghệ của y, nhưng đã biết tính y thực thà không hiểu việc đời liền đáp:
- Kính bẩm chủ nhân! Từ đây đến núi Phiêu Diễu đường còn xa phải đi đến hai ngày nữa mới tới. Hay hơn hết là xin chủ nhân ban lệnh cho nô tỳ dẫn bản bộ thuộc hạ lập tức chạy về cứu cấp. Rồi chủ nhân thống lĩnh cả đoàn đến sau. Ðại giá chủ nhân mà về đến nơi thì bọn ma tà kia nhất định phải tan tành không có gì đáng lo ngại.
Hư Trúc gật đầu, nhưng rồi nghĩ lại có điều gì không ổn, nên dùng dằng chưa quyết định.
Dư bà quay lại nhìn Phù Mẫn Nghi nói:
- Phù Muội Muội! Chủ nhân vừa mới kế vị. Muốn trấn áp bọn yêu ma mà pháp y tựa hồ chưa đủ vẻ uy nghi. Muội Muội là Châm Thần bản cung, phải tức tốc chế tạo một bộ pháp y để chủ nhân mặc.
Phù Mẫn Nghi đáp:
- Chính phải! Tiểu Muội cũng nghĩ như vậy.
Hư Trúc sửng sốt bụng bảo dạ:
- Bây giờ đang lúc nguy ngập, sao họ còn nghĩ đến việc may quần áo? Thật là kiến thức của bọn đàn bà.
Bọn phụ nữ đều đưa mắt nhìn Hư Trúc để chờ y ra lệnh.
Hư Trúc cúi đầu xuống thì thấy áo tăng bào của mình vừa rách nát vừa bẩn thỉu vì bốn tháng trời không giặt giũ. Chính mình cũng ngửi thấy mùi khê nồng nặc. ở giữa đám phụ nữ xiêm y hoa lệ, y bất giác cảm thấy thẹn thùng. Huống chi y đã không phải là hoà thượng nữa mà còn mặc áo tăng bào thì không phải lối.
Thực ra, quần nữ đã thờ Hư Trúc làm chủ nhân, khi nào còn quan tâm đến quần áo xấu tốt. Chúng chăm chú nhìn y, không phải là để nhìn bộ quần áo bên ngoài. Nhưng Hư Trúc tự thẹn vì mình ăn mặc rách rưới dơ bẩn, nên vẻ mặt ra chiều ngượng nghịu.
Dư bà bà chờ một lúc chưa thấy Hư Trúc trả lời liền nhắc lại:
- Chủ nhân! Nô tỳ đi trước được chăng?
Hư Trúc đáp:
- Chúng ta đi cả với nhau một đoàn. Việc cứu người là gấp. Còn bộ áo ta mặc tuy lem luốc, nhưng sau sẽ giặt cũng được, cái đó không quan hệ lắm.
Dứt lời nhà sư thúc lạc đà chạy đi. Quần nữ đều thúc lừa ngựa chạy rất gấp. Những con lạc đà này rất dai sức mà chạy cũng rất nhanh.
Ðoàn người chạy đến mấy dặm đường mới tìm được chỗ nghỉ ngơi để thổi cơm.