Lục Thiên Hệ Thống

Chương 1 : Kết thúc và...khởi đầu???

Ngày đăng: 03:20 08/08/20

Chap 1
Tại Hà Nội, ở một góc nhỏ ban đêm..
- Đuổi theo! Ta muốn hắn chết!!!
Một tiếng gào lớn phát ra tứ phía. Chủ nhân giọng nói là một tên thanh niên mặc vest khoảng chừng 25-30 tuổi, hơi thở hỗn loạn, bước chân phù phiếm, một bên thân thì bị một cô nàng mặc váy đầm đỏ xẻ một bên hông tới bám vào, trong mắt tràn đầy mị ý mà thỏ thẻ:
- Nam ca, giết hắn đi. Chỉ cần hắn chết thì Phỉ Nhi sẽ là của chàng rồi..
Tên thanh niên gọi Nam ca quay lại, thấy nữ nhân gọi Phỉ Nhi xuân ý dào dạt mà không khỏi nuốt vào vài giọt nước miếng, chợt ôm lấy ả mà nói:
- Yên tâm, chỉ vài giây nữa nàng sẽ thuộc về ta rồi! Bằng không chúng ta làm luôn ở đây đi! Hắc...Hắc!
- Á! Chán ghét chết a! Nhân gia không muốn! a- A~ A~
Chỉ thấy Nam ca xé sạch đồ cô nàng bên cạnh xuống mà hung hăng chà đạp dưới thân. Trong khi đó, kẻ mang Chủ giác hào quang tức Aura Main của chúng ta thì...
- Mẹ kiếp! Đôi cẩu nam nữ chết tiệt, muốn đuổi giết ta thì chớ lại còn muốn lục ta! Ta hận!!!
Tại một góc tường đối diện, một thiếu niên đang nguyền rủa cặp cẩu nam nữ trước mặt.
Ân, hắn là Trần Hoàng Anh, cậu ấm nhà Trần Duy Hưng - tỷ phú đứng đầu Châu Á hiện giờ.
Hai kẻ đang đè nhau ra mà làm kia một tên Lam Phỉ - con gái Lam gia giàu nhất Tứ Xuyên và Lạc Thiếu Nam - người thừa kế gia tộc đứng sau chính phủ Trung Quốc - Lạc gia.
Giống như bao cốt truyện lừa tình khác, Hoàng Anh cùng Lam Phỉ có hôn ước để rồi tới năm 16 tuổi hắn bị dụ rồi đuổi giết bởi đôi gian phu dâm phụ kia mà cướp lấy gia sản thừa kế. Trong lúc hắn còn đang lầm bầm thì...
Đoàng!
Một cái lỗ máu hiện ra trên thân khiến hắn ta đổ sập xuống. Mắt hắn nhoè dần, tai hắn ù đi mà nghe văng vẳng một vài tiếng nói...
- Haha! Hoàng Anh, chết đi! Vợ ngươi, gia sản của ngươi ta nhận! Haha!!!
Tâm trí dần mờ ảo hắn nghe thấy những lời đó chợt bừng tỉnh bằng cơn phẫn nộ và hận thù. Đúng, hắn hận, nhưng không phải lũ người kia mà lại hận ông trời đã đưa hắn vào hoàn cảnh tréo ngoe này; bởi lẽ hắn có một dị năng cho phép nhìn thấy tương lai và mọi kết cục đều dẫn đến con đường này dù hắn có cố né tránh. Hắn hận lắm. Trong cơn hận, hắn cố vớt vát chút hơi tàn mà rống lên...
- Ta hận ngươi, lão Thiên gia! Ta có tội tình gì mà ngươi cứ hết lần này tới lần khác phải định ta chết? Ta hận, ta hận...mẹ kiếp, ta muốn nghịch thiên! Không, nghịch thiên không đủ, ta...ta muốn LỤC THIÊN!!! Lão Thiên gia đáng chết nghe gì không, lão tử muốn lục ngươi!!!
Ngay sau đó, hắn gục đầu xuống, hai mắt vô thần. Tên Lạc Thiếu Nam đang lọ mọ mặc xong cái quần vào nghe thấy "lời trăng trối" của Hoàng Anh liền cười tới khóc ra nước mắt
- Khặc, chết cười ta mất! Ngươi bảo ngươi muốn lục thiên ư? Ai cha, mới bị lục một cái đã phát điên rồi sao...ha...ha...
Không đợi hắn cười xong, một tia sét chợt đánh tới mà lấy đi tính mạng của đôi gian nam dâm nữ kia, mặc cho bọn họ liên tục gào thét...
Trở lại với Hoàng Anh, sau khi mất đi ý thức hắn liền bị kéo vào cái không gian kỳ lạ nào đó. Đập vào tai hắn là một tiếng nữ nhân đầy linh khí ( Tác: tức có sức sống á)
-Ting! Chào mừng kí chủ tới với [Lục Thiên Hệ Thống]~