Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh

Chương 109 : Phiên Ngoại 5

Ngày đăng: 18:10 30/04/20


“Cạch cạch”



Mật khẩu của căn nhà được giải cổng mở ra, mang đến cho căn phòng tối tămmột luồng sáng yếu ớt, Kỷ Nguyệt Hân đưa mắt nhìn gian phòng giản dịtheo phong cách hiện đại, lông mày chau lại do dự một chút rồi đi vào.



Phía trên mặt ghế sô pha mềm mại là áo khoác, rèm cửa màu trắng do có gióxuân thổi nhẹ qua cũng dập dìu. Dường như vì sự ấm áp uể oải của bầukhông khí khiến cô không nỡ bước mạnh chân, mỗi bước chân khi đặt xuốngnền gạch đều từ từ.



Kỷ Nguyệt Hân dạo một vòng quanh vòng khách,trên bàn ăn chỉ để hai hộp cơm đã mở, bên trong là canh cặn thịt thừa do anh ăn thừa lại sao?



Đôi mắt lướt qua khu nhà trọ không dínhchút bụi, Kỷ Nguyệt Hân cảm thấy thật đau đầu, cô tựa vào bàn ăn xoa xoa huyệt thái dương. Không biết cô có nên vui mừng không, anh trai cô ngày nào ở trốn ở đây, nhớ lại kỉ niệm suốt ba năm chứ không phải là sa ngãsuy sụp tinh thần?



Nhặt chiếc cravat rơi trên đất, cô lại tựa vào lưng ghế, Kỷ Nguyệt Hân đi đến trước cửa sổ, dùng lực kéo rèm cửa đangphủ xuống, ánh mặt trời chói mắt liền tràn vào ngôi nhà u tối, sau đó cô xoay người đi vào phòng ngủ.



Lúc anh hai cô mua căn nhà này thìnó không được trang nhã cho lắm,phòng ốc thì hư hỏng cực kì khó coi. Côcũng không quên, lúc đó anh hai cô sa sầm mặt, lạnh lùng ra lệnh chocông ty nội thất trong vòng 1 tháng khôi phục nguyên dạng ban đầu.



Nơi này thuộc về anh, không có bất cứ người đàn ông nào có tư cách bướcvào, giống như trái tim của Mẫn Nhu, chỉ đón nhận mình sau, nhưng sau ba năm tất cả đều thay đổi.



Lục Thiếu Phàm bước qua, ml vẫn là MẫnNhu, chỉ là không còn là cô gái trong mắt hay trong suy nghĩ chỉ có mình Kỷ Mạch Hằng, nơi này vẫn xem như thuộc về anh chỉ là ý nghĩa không còn như trước, nơi này đã thiếu đi người con gái chờ đợi anh.



Trong phòng ngủ mọi thứ đều để y nguyên không hề đụng tới, trên giường khôngdấu hiệu ngủ qua, Kỷ Nguyệt Hân nhíu mày, đẩy cửa phòng cách vách ra,trong phòng âm u yên tĩnh, lò sưởi để mở, người đàn ông thì ngủ saytrên ghế da.



Laptop vẫn còn hiện tư liệu được làm gấp gáp, mặtbàn cũng đầy văn kiện xếp lộn xộn, Kỷ Nguyệt Hân im lặng lại gần, nhìngương mặt lạnh lùng đang ngủ say.



Đôi mắt khó che đi sự mệt mỏitừ từ hé mở, Kỷ Nguyệt Hân không đành lòng nhìn thấy anh trai mình nhưthế, cô chua xót đưa mắt dời đi, sắp xấp đống lộn xộn trên bàn.



Long mi đen thon dài của Kỷ Mạch Hằng run lên, ấn đường nhúc nhích, hai mắtmở to, bong người nhỏ nhắn bận rộn đứng trước bàn khiến anh ngạc nhiên,trái tim như bị vật gì đè mạnh xuống.
Giọng nói nhu mì vang lên, Kỷ Nguyệt Hân cũng không quan tâm Kỷ Mạch Hằng liền quay lại chào Mẫn Nhu, mỉm cười.



“NHu, nghe nói cậu định tiến hành cải cách, tính di dời trụ sở của Mẫn thị lên thủ đô, có thật không?”



Mẫn Nhu cũng không giấu, cười gật đầu:



“Ba tháng nữa, Thiếu Phàm về có lẽ anh ấy sẽ nhận chức vụ ở thủ đô, mình không thể không chuẩn bị”



Kỷ Nguyệt Hân thấy Mẫn Nhu hạnh phúc, lòng thầm oán anh hai lại bỏ lỡ MẫnNhu, nhưng gương mặt không hề để lộ vẻ thất thần, cô dắt tay Mẫn Nhu đến chỗ khuất hỏi thăm tin tức hai đứa bé song sinh.



“Ngô và Tiểu Đóa rất ngoan, có rảnh cậu tới Lục gia đi”



Mẫn Nhu cũng nhìn ra Kỷ Nguyệt Hân do dự, tất nhiên cũng hiểu cô do dựchuyện gì. Kỷ Nguyệt Hân lo lắng cô là em gái Kỷ Mạch Hằng biết đâungười Lục gia không thích cô.



“Đừng lo, mẹ chồng mình rất tốt,gia gia cũng không ở nhà thường xuyên, hơn nữa Thiếu Phàm cũng rất thânthiện, nếu cậu tới anh ấy sẽ rất vui”



Nghe Mẫn Nhu khen Lục Thiếu Phàm, mặt toát lên vẻ ngượng ngùng và ngọt ngào, Kỷ Nguyệt Hân thầm đau đớn, Lục Thiếu Phàm mà thân thiện sao, trên thế giới này con sói nàocũng nuôi sủng vật kế bên.



“Nguyệt Hân, thế nào?”



Kỷ Nguyệt Hân lấy lại tinh thần, ngại ngùng cười cười:



“Phải a, rất thân thiện”- Với điều kiện là cậu ngồi kế bên mình