Lục Thiếu Phàm, Em Yêu Anh
Chương 77 :
Ngày đăng: 18:10 30/04/20
Khi Mẫn Nhu
quay đầu lại, bóng Lục Thiếu Phàm liền đập vào mắt cô. Anh sãi bước đi
về phía cô, mọi phiền muộn của Mẫn Nhu đều bị ném đi, cô cười khoác tay
anh:
“Em muốn ngủ trưa, chúng ta đi thôi”
Lục Thiếu Phàm nhìn người phụ nữ làm nũng tựa sát vào ngực mình, anh kéo đầu vai cô mỉm cười dắt cô đi đến cửa xe thể thao.
“Về nhà ăn cơm trưa rồi hãy ngủ, nếu không sẽ đau bao tử đó”
Kể từ sau
khi lấy vợ, Lục Thiếu Phàm từ con người quý tộc thanh tâm quả dục bỗng
trở thành thê nô, ngày sau khi con mình ra đời rất có tiềm lực sẽ gia
nhập hàng ngũ vũ em. Mẫn Nhu tưởng tượng cảnh Lục Thiếu Phàm trên tay ôm con nít cầm bình bữa, dáng vẻ nhàn phu lương phụ cười đến nứt miệng,
“Em đang nghĩ gì mà cười vui vậy?”
Lục Thiếu
Phàm cúi người, giúp cô thắt dây an toàn, đem Đậu Đậu để vào lòng cô
thuận tiện hỏi. Mẫn Nhu thưởng thức đôi mắt đen sáng như ngọc đang cồn
cào những nghi vấn kia, cô lắc đầu, không nói suy nghĩ của mình cho anh
biết.
“Không có gì, mau lên xe đi, bên ngoài lạnh lắm”
Thấy Mẫn Nhu không muốn nói, Lục Thiếu Phàm cũng không ép hỏi, anh chỉ nhếch miệng
cười, dáng vẻ đắc ý hứng thú nhìn Mẫn Nhu, cúi đầu chạm nhẹ vào môi cô,
sau khi đã chiếm xong tiện nghi mới thay cô đóng cửa xe.
“Mẹ, Đậu Đậu cũng muốn hôn”
Đậu Đậu hào
hứng cong cong cái miệng nhỏ, vừa tới sát hai bên mép Mẫn Nhu thì gương
mặt tròn trịa như quả trứng bị một bàn tay che lại, bên cạnh tiếng than
đầy bất mãn của Đậu Đậu là tiếng cửa xe khép lại”
“Đậu Đậu lớn rồi không được hôn mẹ, muốn hôn thì đi kiếm vợ đi”
Lục Thiếu Phàm kiên nhẫn giải thích, đôi mắt đen lay láy của Đậu Đậu chớp động, ôm cổ Mẫn Nhu, la ầm lên:
“Vậy mẹ làm vợ Đậu Đậu đi, Đậu Đậu vẫn có mẹ ruột mà!”
Mẫn Nhu đưa mắt nhìn Lục Thiếu Phàm ăn trộm gà bất thành, tay xoa đầu Đậu Đậu, cười hỏi như hiểu ý Đậu Đậu:
“Mẹ làm vợ Đậu Đậu, vậy ba con thì làm sao?”
Mẫn Nhu hỏi khiến Đậu Đậu đang đắc ý liền rối rắm, nó quay đầu nhìn Lục Thiếu Phàm đang chạy xe nói:
“Ba về sau ba hôn con đi, mẹ thì để con là được”
Hai mắt Lục
Thiếu Phàm giật giật, nhìn Đậu Đậu tiểu nhân đắc chí ánh mắt liếc sang
Mẫn Nhu đang ngồi một bên xem náo nhiệt. Cô cong môi phóng tầm mắt ra
bên ngoài cửa sổ.
Khung cảnh phố xá thật vui, mấy ngày nữa là tới ngày mừng năm mới, không biết vận khí năm nay của cô thế nào?
Ba người vừa vào cửa, dì Mai liền đi ra đón, lễ phép ân cần thăm hỏi, nói khẽ với Lục Thiếu Phàm:
“Thiếu gia, nhân viên công tác thuộc bộ phận tuyền truyền tới”
Lục Thiếu Phàm cười đắc ý, cầm chiếc đũa lên, gắp một ít món ăn bỏ vào chén Mẫn Nhu, chốc chốc lại dặn dò:
“Ăn nhiều một chút, thích cái nào thì để anh gắp cho”
Lục Thiếu
Phàm không coi ai ra gì, cưng chìu đến mức khiến Mẫn Nhu đỏ mặt, còn
trưởng phòng Hồ cúi đầu ăn cơm liên tục, ngay cả mắt kiếng đụng vào vách chén cũng không có cảm giác, hiện giờ cô chỉ có một suy nghĩ là nhanh
nhanh kết thúc bữa tiệc Hồng Môn yến này.
Xem ra
trưởng phòng như cô đã hiểu, thị trưởng Lục mời cô ăn cơm là vì muốn
nhắc nhở cô, anh rất quan tâm tới vợ mình từ đó càng nói rõ, nếu có
người cố tình chạm vào vợ anh, điều đó sẽ nghịch ý anh, tự nhiên sẽ gặp
chuyện xui xẻo
Bữa ăn kết
thúc, Mẫn Nhu nhìn thấy trưởng phòng Hồ chén cơm nhìn thấy đáy, nhiệt
tình bảo dì Mai múc thêm thì trưởng phòng Hồ ngăn lại, che chén miệng
bảo mình no rồi.
Mẫn Nhu ở
giới giải trí mấy năm cũng học được bản lãnh nhìn mặt đáng ý, thấy
trưởng phòng có ý rời đi cô cũng không muốn làm khó, Lục Thiếu Phàm ngồi bên cạnh đặt đũa xuống, dùng khăn giấy lau miệng.
“Cấp trên của trưởng phòng cho cô thời hạn nộp đoạn phim tuyên truyền cũng
không dài, nếu cứ theo những quy định tuyển chọn người đại diện theo
từng bước thì sợ không kịp, người phát ngôn phải giúp người khác liên
tưởng đến đây là thành phố đẹp chính vì thế người đó phải là người nổi
tiếng, nghề nghiệp, hình ảnh cá tính, phẩm chất đều là các yếu tố quan
trọng”
Lục Thiếu Phàm dừng lại, tò mò nhìn trưởng phòng Hồ, anh đem khăn giấy thả về chỗ cũ nói tiếp:
“Chọn một ngôi sao giải trí làm người phát ngôn tất nhiên sẽ làm cho độ nổi
tiếng của thành phố tăng lên, nhưng cá nhân tôi nghĩ trưởng phòng nên
chọn một nhà chính trị thành công trong và ngoài nước như thế sẽ dễ dàng tạo cầu nối với quốc tế”
Trưởng phòng Hồ khóc không ra nước mắt, bây giờ Lục thị trưởng chỉ ra còn đường
sáng, bảo chúng ta trong thời gian ngắn nhất đi tìm một nhà chính trị
hoàn mỹ, ánh mắt lóe lên kích động nhìn Lục Thiếu Phàm, chẳng lẽ Lục thị trưởng muốn tự mình làm.
Lục Thiếu Phàm xem như đã nhìn thấu tâm tư ai kia, đem khăn giấy sạch đưa cho Mẫn Nhu, rồi thản nhiên đáp:
“Tôi thấy phó trưởng phòng của bộ ngoại giao Lục Cảnh Hoằng vừa từ Na uy về
là người rất thích hợp, gần đây chú ấy rất rãnh rỗi, cô có thể tới đó
thuyết phục”
Hớp canh
cuối cùng trong miệng Mẫn Nhu mém chút nữa phun hết ra ngoài, Lục Thiếu
Phàm đem phiền toái quăng qua cho chú Út của mình sao?”
Mẫn Nhu suy
nghĩ kĩ lại cũng tán thành với hành động của Lục Thiếu Phàm, nhưng không thể không bội phục trình độ phúc hắc của anh, anh đối với vị trưởng
phòng này vừa đánh một cái vừa cho một viên mứt táo ăm.
Tuy rằng họ
từ chối khéo léo việc mời làm đại diện phát ngôn nhưng cũng không đến
mức bất lịch sự. Nói thật đây là lời đề nghị tốt nhất của Lục Thiếu Phàm dành cho bộ phận tuyên truyền, anh không nói là không muốn vợ mình xuất đầu lộ diện, ngay từ khi trưởng phòng bước vào cửa, cô ấy đã không thể
nhắc tên Mẫn Nhu, chỉ biết ngậm bộ hòn làm ngọc nuốt vào bụng