Lục Thủy Thanh Sơn

Chương 1 :

Ngày đăng: 02:03 19/04/20


Nhân vật: Cơ Dung Quân x Vương Lăng

Biên tập: Phong Yên







Đệ nhất chương



Tháng tư cuối xuân, dương liễu xanh biếc.



Vương Lăng phóng ngựa như bay trên quan đạo, mặt trời giữa trưa tỏa nắng chói chang bốn phía, làm cho người ta có chút hoa mắt.



Tiểu thư đồng Tứ Kính ngồi phía sau giơ tay áo lau mồ hôi, thở hào hển nói: “Thiếu gia, trước mặt có một quán trà, chúng ta dừng lại uống chút nước rồi đi tiếp có được không?”



Vương Lăng giương mắt nhìn mặt trời gay gắt trên đầu, đáp: “Cũng được.”




Kỳ Huệ nói: “Ca ca ta cũng không phải từ đầu như vậy đâu, ta và tỷ tỷ đều là một tay ca ca lo lắng, huynh ấy tính tình mới thành như vậy, thật sự là cũng nhiều năm rồi”. Lý Ích Khiêm cười: “Ta biết, vừa rồi lão thái quân nói với ta nàng muốn thay ca ca tìm một người quan tâm huynh ấy, cùng huynh ấy chiếu cố lẫn nhau, ta đúng là có được một nương tử tốt.”



Kỳ Huệ đáp: “Nếu tìm dễ như vậy thì ca ca đã sớm tìm rồi, kỳ thực người đến nhà ta làm mai cho ca ca không ít, nhưng những người đó cũng không tốt lành gì, toàn là những cô nương không phải thể nhược nay ốm mai đau thì cũng là dạng tiểu thư õng ẹo xấu tính muốn ca ca chiếu cố không công cả đời. Ở đâu ra tiện nghi như vậy! Bọn họ nói đông nói tây, nói cái gì ca ca thật ôn nhu, toàn nói xạo, ánh mắt bọn họ như tiểu hồ ly, người tướng mạo nhân phẩm tốt lại còn làm quan như ca ca ta, người phải thế nào mới xứng với huynh ấy. Thử các nàng gả cho Tạ Lạc Bạch hay Cơ Dung Quân xem, một người thú nàng không được nửa năm liền thú thêm mười tám người vào cửa, một người thú về cả năm nàng thấy mặt tướng công được ba lần là cùng, đến lúc đó cho các nàng khóc chết luôn! Ích Khiêm, chàng giúp ta nói với lão thái quân để thái quân thay ca ca chọn lựa thật tốt!”



Lý Ích Khiêm vỗ vỗ bàn tay nàng nói: “Được được, nương tử đã phân phó, ta nào dám không theo”. Kỳ Huệ tựa đầu trên vai y ngọt ngào cười, Lý Ích Khiêm lại nói: “Được rồi, đại cữu tử dù sao cũng đã tới đây, ta vừa vặn có chuyện cần nhờ, sáng mai sẽ đi nói với huynh ấy.”



Hôm sau, Vương Lăng dậy thật sớm, dự định dùng xong điểm tâm sẽ quay lại kinh thành. Muội phu Lý Ích Khiêm đi vào phòng, thần sắc trịnh trọng nói: “Đại cữu tử, ta có một số chuyện cần huynh hỗ trợ, hôm qua quên nói nên sáng sớm đã quấy rầy, hy vọng huynh đáp ứng”.



Vương Lăng ngày thường nhìn như có chút thờ ơ nguội lạnh, vừa nghe thấy cần giúp đỡ lập tức phấn chấn hơn, gật đầu: “Mời nói, chỉ cần trong khả năng của ta, nhất định không phụ nhờ vả”.



Lý Ích Khiêm nói: “Là như vầy, cửu phụ Xương Phong bá bá của ta có trưởng công tử Ứng Cảnh Lan gần đây được Thánh thượng ân điển, phong cho một chức quan Tra đốc an ti nhàn tản. Cảnh Lan biểu đệ năm nay mới mười bảy tuổi, hãy còn là tiểu hài tử, không hiểu chuyện đời, nhờ đại cữu tử để ý dạy bảo một chút”.



[Tác giả: Khụ, trong lúc cạn nghĩ không nhịn được lại đào một cái hố. Là trường hay đoản còn chưa biết nha *nhìn trời* ~ ]